tiếng chuông ngoài cửa. Mở cửa ra thì không khỏi bàng hoàng khi thấy Linh trong bộ dạng quần áo xốc xếch, tóc tai rối bù và gương mặt thất thần.
- Anh! Em chảy đến ôm tôi khóc nức nở.
- Sao vậy em? Từ sự bàng hoàng tôi chuyển qua lo lắng tột đột, tôi dìu em vào nhà ngồi.
- Hix..hix.. Em vẫn khóc và không nói gì, không biết em gặp chuyện gì.
- Có chuyện gì vậy em? Em bị làm sao vậy? Em chỉ lắc đầu và tiếp tục khóc.
Tôi dùng khăn lau mặt đã tèm lem nước mắt của em, em khóc một cách tức tưởi. Dỗ một hồi lâu thì em mới chịu nói.
- Anh Nam…anh Nam…
- Thằng Nam thế nào?
- Anh Nam nói muốn nói chuyện với em về anh, nên kêu em đến nhà ảnh. Rồi ảnh giở trò đồi bại với em.
- Cái gì? Thằng khốn đó dám làm vậy hả? Anh sẽ đi giết nó. Tôi điên cuồng lên, đấm xuống bàn kính một cái thật mạnh làm kinh vỡ loãng xoãng. Máu từ từ rỉ ra từ những vết đứt nhưng tôi lại không có cảm giác gì. Bây giờ trong lòng chỉ thấy như lưa đốt, muốn tìm ngay thằng chó Nam để tính sổ.
- Anh! Đừng đi mà! Anh Nam chưa làm gì hết, em đã dọa sẽ tự tử nếu anh làm bậy, rồi ảnh cũng buông em ra. Ở lại đây với em đi! Em sợ lắm! Em kể trong nấc nghẹn và kéo tay tôi khi tôi bước đi.
Tôi cũng dần lấy lại bình tĩnh và ngồi xuống, lúc này thì máu từ tay chảy ra khá nhiều. Cảm giác đau của da thịt mới dần dần cảm nhận được. Em chạy đi lấy bông băng và băng lại vết thương cho tôi, nhưng nước mắt em vẫn rơi không ngừng.
- Thôi vào phòng anh nằm nghỉ đi, nhìn em mệt mỏi lắm rồi đó! Tôi dìu em vào phòng, cho em nằm ra giường và ngồi cạnh nắm lấy tay em. Sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tại sao thằng Nam lại có thể làm như vậy với em.
- Hix..hix…em sợ lắm anh ơi! Em ngồi dậy, vùi đầu vào lòng tôi mà khóc.Tôi biết em sợ lắm chứ, vì em đã từng một lần bị như vậy mà. Tại sao hạnh phúc chưa thấy đâu mà chỉ toàn những chuyện không hay xảy đến với em.
- Nín đi em, đừng sợ, anh sẽ ở cạnh em mà! Tôi ôm lấy em, xoa đầu em.
- Anh có ghê sợ em không? Chắc em không còn cơ hội nào đến với anh nữa phải không?
- Em khờ quá! Đâu phải lỗi do em. Tôi ôm em chặt hơn, cho em một bờ vai để tựa vào. Bỗng tôi nghe có tiếng động lạ bên ngoài.
- Thôi em nắm xuống nghỉ một tí đi! Anh đi lấy nước cho em! Nhẹ nhàng đặt em nằm ra giường.
Khi tôi bước ra ngoài thì thấy cửa nhà mở toang hoang lúc nào, trên nền nhà thì những quả trái cây rơi lăn lốc khắp nơi. Hình như có ai vừa đến đây thì phải. Tôi bước vội ra cửa trước và nhìn xung quanh, mọi thứ đều bình thường. Tôi đóng cửa lại và quay vào trong, rót cho em một cốc nước lọc và quay về phòng. Bước vào thì em đã thiếp ngủ từ lúc nào. Tôi ngồi xuống cạnh em, dùng khăn ướt để lau mặt và lau tay cho em.
Tôi cảm thấy đau đớn vô cùng khi để cho người con gái này phải khổ sở đến vậy. Chợt nghĩ về những lời hứa với mẹ Hiền là sẽ quan tâm, lo lắng cho em. Vậy mà giờ đây em lại gặp phải chuyện này, cơn nóng giận của tôi lại bắt đầu dâng lên. Không suy nghĩ thêm một phút giây nào nữa, tôi phải đi tìm nó để nói chuyện.
Sau khi em vừa chợp mắt, tôi bước vội ra phòng khách. Tôi gọi ngay cho thằng Tuấn để nhờ nó chỉ nhà thằng Nam. Thằng Tuấn biết có chuyện không hay xảy ra nên đề nghị sẽ qua chở tôi đi. Nữa tiếng đồng hồ sau thì chúng tôi đã có mặt trước cổng nhà nó, một căn nhà khá khang trang ở khu đô thị Phú Mỹ Hưng, quận 7.
- Mày ở lại xe đi, tao vào nói chuyện với nó tí rồi ra ngày. Tôi cố giữ bình tĩnh hết sức để không cho thằng Tuấn biết chuyện về Linh, nếu không nó lại làm lớn chuyện hơn.
- Thật ra là có chuyện gì? Suốt dọc đường đi, nhìn sắc mặt của mày là tao thấy không ổn chút nào!
- Không có gì đâu, tao chỉ cần nói với nó vài chuyện thôi. Tôi vỗ vai nó trấn an.
Mở cửa bước xuống xe, tôi đi lại đứng trước cổng nhà thằng Nam và bấm chuông. Một thằng mặt mày bặm trơn, có đeo khuyên mũi đi ra.
- Tìm ai đó thằng kia? Nó nhìn tôi vả hỏi.
- Đây có phải nhà của Nam không? Tôi là bạn nó, cần gặp nó nói chuyện.
- Đợi tao chút! Nó lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Vào nhà đi! Nói được vài câu thì nó mở cửa.
Tôi đi từ từ vào nhà, trong sân thì có 2 chiếc mô tô đang dựng. Bước đến phòng khách thì thấy bốn thằng kể cả thằng vừa mở cửa đang ngồi cạn ly. Trên bàn toàn là mồi nhậu, sàn nhà thì lon bia lăn lốc.
- Mày ngồi chờ đại ca tao chút! Một thằng khác nói với tôi.
- Ừ!
- Ủa? Khanh lúa. Đến có việc gì không mạy? Thằng Nam bước ra, nó gặp tôi và có chút bất ngờ, giọng nói hơi e dè. Tôi nghĩ nó cũng đoán được lý do tôi đến đây.
Nó đi từ từ lại phía tôi, khuôn mặt nó đã thay đổi quá nhiều. Không còn là thằng Nam thư sinh hiền lành bạn tôi nữa. Bây giờ tôi chỉ thấy trước mặt là một thằng đểu cán, khốn nạn. Nhớ lại hình ảnh Linh khóc, máu nóng của tôi dâng trào lên. Tay tôi bóp thật chặt nấm đấm lại mặc do vết thương lúc nãy đang rỉ máu. Nó định mở miệng ra nói thì tôi đã đứng thật nhanh dậy, dùng hết lức vào tay phải đấm thằng vào mặt nó một đấm như trời giáng. Nó bật ngữa ra sau lăn mấy vòng.
Tụi đàn em của nó thấy có biến liền lao về phía tôi. Thằng khuyên mũi lúc nãy tung chân lên đạp tôi, tôi lách người qua né và quơ lấy két bia nhựa ném thẳng vào mặt nó. Tôi định chạy về phía thằng Nam cho nó thêm vài đạp nữa thì cảm thấy tê tái cả lưng. Cảm giác như vừa bị một ống tuýp đập vào người. Tôi đổ khụy ra đất, lúc này cả vai và tay phải như tê liệt. Quay người lại thì thấy một thằng khác đang cầm ống tuýp định bổ từ trên xuống…
Chap 36:
Khi quay người lại thì thấy một thằng đang cầm ống tuýp bổ từ trên xuống, tôi chỉ còn biết đưa tay ra đỡ. Ỗng tuýp đến rất gần bỗng ngưng lại, thằng Nam la lên.
- Dừng lại! Ai kêu tụi mày đánh nó?
- Nhưng đại ca…
- Biến! Biến hết ra ngoài cho tao!
- Vậy tụi em ra ngoài đợi, có gì anh cứ hú một tiếng.
No lấy tay quệt ngang mũi để lau máu rồi đứng dậy tiến về phía tôi. Tôi thở phì một cái vì cảm thấy may mắn khi không phải ăn cái ống tuýp đó. Không biết nếu thằng Nam không lên tiếng, tôi sẽ như thế nào nữa. Bờ vai thì tê tái lên, máu ở tay lại rỉ ra nhiều làm đỏ cả miếng băng trắng.
- Cái thằng chó này! Mày hơi mạnh tay đó! Nó vừa nói vừa đỡ tôi đứng dậy.
- Thằng khốn nạn này! Tôi gượng hết sức đứng dậy, túm lấy cổ áo nó, đẩy ép nó vào tường, giơ nắm đấm đang rỉ máu lên định cho nó thêm vài đấm để nó tỉnh ra.
- Mày muốn giết tao thì làm đi! Nó cười nhạt, một sự bất cần đời.
- Tại sao mày làm vậy hả Nam?
- Tại vì tao cũng thích Linh như tụi mày, được chưa? Nó nhìn thẳng vào tôi và quát. Tôi trố mắt nhìn nó ngạc nhiên, rồi hạ từ từ nắm đấm xuống.
- Thích Linh? Anh em với nhau từ xưa giờ, tại sao tao chưa bao giờ nghe mày nói?
- Phải nói thế nào? Tao có cái chó gì mà dám nói? Nó hất tay tôi ra khỏi cổ áo nó.
- Mày nói gì vậy?
- Ừ! Tạo chã phải đại gia như thằng Tuấn, tao cũng chã bảnh bao, lãng tử như mày. Tao từng là một con mọt sách, nhà nghèo, xấu trai thì tao có quyền thích ai?
- Mày nói vậy mà nghe được hả Nam? Bây giờ mày đem anh em ra so sánh như vậy đó hả?
- Mày câm mẹ cái mồm mày lại đi! Anh em gì cái thứ tụi bây?
- Tao không ngờ bây giờ may biến chất như vậy đó Nam?
- Ha ha…tao không trở thành như vầy thì tao còn cái mạng đứng đây nói chuyện với mày hả? Anh em cái chó gì mà lúc tao thập tử nhất sinh, thằng nào có ở đây để cứu tao hả?
- Mày… Tôi lại giơ nấm đấm lên, nghiến răng và bóp thật chặt tay. Nó đã thay đổi quá nhiều, phải đấm nó bao nhiêu cái mới giúp nó tỉnh được chứ?
- Mày đàn bà từ khi nào vậy Khanh? Có một cú đấm mà cũng không dám đấm, cứ đưa lên hạ xuống hoài. Nó nói và cười nhếch mép.
- Á…á… Tôi la lớn và đấm liên hồi vào tường. Khóe mắt cay đỏ, tôi cảm thấy bất lực thật sự rồi, chẳng lẽ tôi đã mất nó thật rồi sao?
- Dừng lại đi Nam à! Mày đi quá xa rồi, quay lại đi Nam! Học một cái nghề, rồi tìm một công việc khác đi!
- Ha ha…mày nói chuyện buồn cười quá! Học nghề? Tìm việc làm? Rồi cho người ta khinh tao, rồi những con bồ tao nó lại đi theo những thằng đại gia khác nữa hả? Nó xô tôi ra, tiến lại phía bàn. Cầm chai Ken nốc ừng ực.
- Trước đây tao là một thằng khờ, một thằng nghèo chã có gì hết. Chính vì vậy cuộc đời nó mới chó đẻ với tao như vậy. Bây giờ tao có tất cả rồi, tiền bạc, địa vị, gái gú. Tao ngu hay sao mà bỏ hết? Tao phải trả thù đời mày biết không? Nó quát lớn, ném thật mạnh chai Ken xuống nên nhà.
- Đại ca…có chuyện gì vậy? Nghe tiếng động, tụi đàn em của nó chạy vào hỏi.
- Tụi bây cút hết! Tao chưa kêu, ai cho tụi mày vào đây? Nó trừng mắt nhìn máy thằng đàn em, tụi nó rụt đầu quay lại ra ngoài.
- Mày không được chọn nơi sinh ra, mày không được sống trong một gia đình khá giả. Nhưng mày được quyền lựa chọn cách sống của mày Nam à. Tất cả chỉ là ngụy biện, đâu phải ai nghèo, ai bị phụ bạc cũng trở thành con người như mày?
- Thôi nín đi! Tao không muốn nghe! Mày ôm cái mớ sách vỡ đó rồi biến con mẹ mày dùm tao đi! Đừng có ở đây dạy đời tao!
- Nam…
- Biến cho khuất mắt tao!
- Nam…
- Tao nói biến đi!
Thở dài một cái, tôi quay đầu bước đi ra cửa. Tôi dừng lại và nói vài câu cuối cùng.
- Được rồi, mày sống như thế nào thì tao mặc xác mày. Nhưng đừng bao giờ để tao biết có thêm bất cứ chuyện gì xảy đến với Linh. Tao sẽ giết mày đó!
Tôi bước thật nhanh ra khỏi nhà nó, những tiếng thét lớn, đập phá đồ đạc của nó vang dội liên hồi. Tôi lê từng bước mệt mỏi về xe của thằng Tuấn đang đơi.
- Làm gì mà lâu vậy? Tay mày làm sao mà ra nhiều máu thế?
- Không có gì đâu!
- Nói tao nghe, mày làm cái gì trong đó?
- Tao đã nói không có gì hết mà! Tôi quát thật to vào mặt nó, nó ngạc nhiên với thái độ của tôi.
- Tao thấy mệt lắm! Làm ơn chở tao về nhà giùm đi. Tôi nhắm mắt, ngồi bật ra ghế.
- Mặt mày tái xanh rồi, có cần đi bác sĩ không?
- Cho tao điếu thuốc đi Tuấn!
- Mày sao vậy? Mày có bao giờ hút thuốc đâu.
Tôi lặng thinh không nói gì cả. Mở cửa kính và phà từng làn khói trắng ra ngoài, chúng bị cuốn ngay trong gió một cách yếu ớt. Nhìn về cái xã hội phức tạp này, chưa lúc nào tôi lại thấy nó đen nhèm như vậy. Nó có thể dễ dàng thay đổi một con người chỉ trong một thời gian ngắn. Nó biến một thằng nhà quê hiền lành thành một con quỷ biến chất. Nó đã cướp đi của tôi một thằng bạn thân từ lúc nào rồi.
- Cuối tuần này về thăm ngoại thằng Nam với tao đi Tuấn!
- Ừ! Tao cũng định rủ mày, cũng lâu rồi không về. Để tao ráng thu xếp công việc.
Những ngày trong tuần đó, tôi cũng vẫn chỉ ở nhà và không có gì để làm. Thỉnh thoảng ghé qua nhà Linh chơi để an ủi em. Tinh thần của em cũng ổn định trở lại. Tôi nghĩ sau lời cảnh cáo của tôi, thằng Nam cũng chả bao giờ dám làm phiền Linh nữa. Dù cho nó bây giờ có là tay anh chị, nhưng tôi nghĩ nó hiểu tính tôi, nói được là làm được. Và dù sao trong cái con người biến chất ấy, tôi tin đâu đó vẫn còn một chút tình bạn. Hôm ấy có nói cứng là mặc xác cái cuộc sống của nó, nhưng tôi vẫn còn lo cho nó nhiều lắm. Nếu thật sự nó có gặp khó khắn gì, hy vọng nó còn nhớ đến cái tình ba huynh đệ ngày nào mà tìm chúng tôi để được giúp đỡ.
Không chỉ quan tâm về cuộc sống của nó, mà tôi còn cảm thấy buồn và lo cho bà của nó nữa. Đó chính là lý do mà tôi và thằng Tuấn quyết định về Bến Tre để thăm bà nó. Nhớ về cái ngày ba thằng mới quen biết nhau, không hiểu sao hai thằng tôi lại ham vui chịu đi theo nó về tận quê nó chơi. Tan học ra, trời nắng chang chang, 3 thằng nhảy lên xe khách đi luôn về Bến Tre trong bộ đồng phục học sinh của trường vẫn chưa thay. Ngày đó ngồi trên xe lo cười nói, tám chuyện không quan tâm đường sá nên bây giờ mới khỗ. Thằng Tuấn thì than mệt nên nằm ngủ khò từ lúc nào, vậy nên tôi là người cầm lái. Vừa chạy tôi vừa hỏi thăm từ từ con đường gần 90 cây số đi về hướng Tây của Sài Gòn.
Đến thành phố Mỹ Tho rồi đi về cầu Rạch Miễu theo quốc lộ 60 về thành phố Bến Tre. Cuối cùng qua cầu Bến Tre 2 cũng đến được cái huyện Ba Tri ngày nào. Trước mắt tôi là chợ Ba Tri, nhìn lại cái hình ảnh cũ của 9 năm về trước mà cảm thấy chạnh lòng. Cảnh vật nó vẫn vậy nhưng lòng người thì đã khác đi nhiều. Cái ngày mà 3 thằng oắt con trong bộ đồ đồng phục học sinh hồn nhiền vui vẻ lại xuất hiện trước mắt tôi. Cũng chính từ cái ngày đó mà tinh nghĩa huynh đệ bắt đầu nhen nhóm trong 3 đứa chúng tôi.
Ngoại của nó có một xe đẩy nước uống bán ở chợ này, ngày đó 3 thằng vừa đến là nó đã kéo ngay về xe nước uống của ngoại. Nó thương ngoại nó lắm, cũng dễ hiểu thôi, vì ngoại nó là người nuôi nấng nó từ nhỏ đến lớn. Nó chưa bao giờ được thấy mặt ba mẹ của nó, lý do vì sao thì tôi cũng không biết. Chỉ biết nó, ngoại và một thằng em nữa nương tựa nhau mà sống qua những ngày tháng cơ cực.
- Ngoại! Nam chạy đến ôm bà nó, rồi nó đấm lưng cho bà.
- Dạ! Chúng con chào bà ạ!
- Bạn của Nam hả? Ngồi đi máy con.
- Uống nước nè hai đứa bây? No mang ra 2 chai 7 up và 2 ly đá.
- Thôi đi bố! Lấy 1 chai thôi, uống kiểu này lỗ vốn bà mày. Tôi nói.
- Mày coi thường tao hả? Thằng này có nghèo nhưng không lẽ không đãi nổi 2 thằng bây 2 chai nước.
Rồi hôm đó ngoại nghỉ bàn sớm vì có mặt của chúng tôi, ba đứa tôi giúp bà dọn hàng và đẩy xe nước về nhà. Ở nhà của thằng Nam, được ngoại đãi những món ăn bình dân thôi, nhưng không hiểu sao lại thấy ngon khó tả. Mùi vị của sự giản dị quê hương.
- Ê…ê.! Nghĩ gì đó? Đi thôi. Thằng Tuần ngồi kế bên vỗ vai tôi, làm ngắt đi những dòng ký ức cũ.
- À…ờ…Đi!
Tôi và nó xuống xe, men theo những con đường nhỏ trong chợ để tìm về cái xe nước cũ ngày nào. Cũng không chắc là ngoại vẫn còn bán hay không? Tôi nghĩ dù sao bây giờ thằng Nam cũng có tiền, cũng giúp đỡ được ngoại nó phần nào. Hai thằng đang bước đi thì khựng lại và lặng người nhìn vế cái góc nhỏ ấy. Một bà lão tóc đã bạc phơ, khom lưng lau dọn những chiếc bàn ghế mũ. Lâu lâu bà lại lấy tay che miêng ho từng cơn. Hai thằng tôi nhìn nhau, mắt cả hai cũng bắt đầu thấy cay và hoe đỏ. Thằng Tuấn vỗ vai tôi một cái rồi hai thằng cùng đi vế phía ngoại.
- Ngoại! Tôi gọi bà, một tiếng gọi thân thường mà từ rất lâu rồi tôi không có cơ hội để gọi.
- Hai chú là? Ngoại cố mở to mắt ra nhìn chúng tôi với sự ngạc nhiên. Có lẽ ngoại không nhận ra chúng tôi. Khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt ngoại đã mờ đi nhiều.
- Thằng Khanh và thằng Tuấn của ngoài đây mà! Tôi bước lại đỡ ngoại ngồi xuống và đấm lưng cho ngoại. Thằng Tuấn thì rót nước cho ngoại uống.
- Trơi! Hai cái thằng! Bẵng một cái ngần ấy năm trời giờ mới về thăm ngoại. Tụi bây giờ cao lớn chững chạc quá, ăn mặc áo quần lịch sự. Ngoại đâu có dám nghĩ là quen với tụi bây. Ngoại nói chuyện chậm rãi, xoa đầu hai thằng tôi.
- Thôi hôm nay nghỉ bán sớm nhe ngoại! Tụi con có mua đồ ăn nhiều lắm, mình cùng về nhà ăn nhe? Thằng Tuấn nói.
Vậy là hai thằng tôi lại xắn tay áo lên giúp ngoại dọn dẹp rồi 3 bà cháu đẩy xè về nhà như ngày nào. Nhà cửa thì vẫn lụp xụp, không có dấu hiệu gì đã được tu sửa cả. Tôi thật không hiểu cái thằng Nam này sống thế nào. Tại sao có thể để ngoại nó khỗ cực như thế này.
- Sao thằng Nam nó không về với tụi con? Công việc dạy học của nó vẫn tốt chứ?
- Dạ…dạ… Thằng Tuấn ú ớ, tôi nhìn nó và lắc đầu ra hiệu.
- Dạ Nam dạo này bận lắm ngoại à, học sinh đang vào mùa thi mà.
- Bộ thằng Nam nó không gửi tiền về cho ngoại hay sao mà ngoại lại sống cực khỗ như vậy? Tôi hỏi khi lòng chua xót nhìn về căn nhà lụp xụp, mái ngối dột lổ chỗ.
- Không con ơi! Đừng trách nó tội nghiệp! Nó vẫn gửi tiền về đều lắm, nhưng ngoại để dành. Ngoại biết lương giáo viên không bao nhiêu, ngoại để dành sau này cho nó lấy vợ. Chứ ngoại già như vậy rồi, có cần nhiều tiền làm gì?
Nghe ngoại nói xong, tôi chỉ biết quay mặt về hướng khác. Để che vội những giọt nước mắt. Lòng thấy tội lội khi dối ngoại về cuộc sống của thằng Nam. Tự trách bản thân mình vì không thể giúp nó, để nó trở thành như ngày hôm nay. Nhìn xa xăm ra phía ngoài và nghĩ đến viễn cảnh tương lại chợt thấy lo sợ. Nếu một ngày thằng Nam có làm những việc phi pháp, không biết ngoại sẽ đau buồn đến nhường nào. Tôi vòng tay ôm lấy ngoại thật chặt, như một người cháu ruột sau bao nhiêu năm xa cách.
Chiều hôm đó hai đứa tôi tạm biệt ngoài để về Sài Gòn, năn nỉ suốt mới để lại cho ngoại được ít tiền. Bọn tôi cũng nhờ người sửa sang lại căn nhà. Rồi thằng Tuấn có hứa sau này tao điều kiện cho em của thằng Nam về Sài Gòn học. Tôi không còn ở Việt Nam lâu nữa, cố gắng lo được cho ngoại bao nhiêu thì lo. Dọc đường về tôi cũng thường xuyên nhắc thằng Tuấn ở lại xem chừng thằng Nam. Dù sao cũng từng là anh em kết nghĩa sống chết có nhau.
Tối hôm đó tôi về quê luôn để ăn cơm với gia đình dì. Lịch ngày mai là sẽ chở nhóc Ly đi làm PG cho hội chợ triển lãm tại Phú Thọ. Đang ngồi ăn cơm thì điện thoại con nhóc reo lên.
Tối hôm đó tôi về quê luôn để ăn cơm với gia đình dì. Lịch ngày mai là sẽ chở nhóc Ly đi làm PG cho hội chợ triển lãm tại Phú Thọ. Đang ngồi ăn cơm thì điện thoại con nhóc reo lên.
- Alo!
- Ừ! Ngày mai…
- Ừ! Hội chợ triển lãm…
- Ok! Có gì mai gặp.
- Nói chuyện với ai vậy con? Dì hỏi.
- Dạ! Con Miu, bạn con. Nó bảo mai nó cũng đến hội chợ.
Tôi cảm thấy bồi hồi khi biết rằng ngày mai sẽ gặp Miu. Chả biết cái con bé này đi đâu mà mất hút từ hôm đó. Nhắn tin cũng không trả lời, điện thoại thì không bắt máy. Mấy hôm nay không hiểu vì sao cứ nghĩ về nhỏ hoài. Tự nhiên lại muốn gặp nhỏ quá, không biết đó là cảm giác gì nữa. Cứ mỗi lần có chuông cửa bấm thì lại hy vọng là nhỏ xuất hiện, nhưng lần nào cũng như lần nấy, toàn là vợ anh Đen mang cơm qua. Nhắc về chuyện bấm chuông thì mới phát hiện, có bao giờ nhỏ vào nhà mà bấm chuống đâu. Chã hiểu nhỏ lấy đâu ra chìa khóa mà ra vào tư nhiên như nhà của mình. Trong lòng lúc này thì bớt lo hơn ví ít nhất biết được nhỏ vẫn ổn, để xem ngày mai nhỏ lại có trò gì nữa đây…
Chap 37:
Sáng hôm nay, thằng Huy qua nhà từ sớm. Nó với con Ly cứ rần rần suốt để chuẩn bị cho chuyến đi. Nhìn tụi nhóc hớn hở lắm, sau buổi triển lãm tôi đã hứa sẽ chở chúng đi chơi. Hôm nay là một buổi triển lãm công nghệ thường niên hàng năm, quy tụ nhiều các ông lớn trong các lĩnh vực thiết bị điện tử. Nếu không phải đưa nhóc Ly đi làm PG hôm nay, tôi cũng có ý định đến đó để tham quan thử vì cũng có sở thích hàng điện tử. Tôi dự định sẽ mua tặng cho chú một cái máy Cannon nếu giá cả tốt. Chú tôi là một người khá thích chụp ảnh, hình như ngày xưa cũng định theo nghiệp nhiếp ảnh gia mà không thành. Nhìn ổng cứ dùng cái máy cũ kĩ hoài cũng thấy tội.
Vẫn con đường thân thuộc 30 cây số về Sài Gon. Hai đứa nhóc ngồi sau cứ đùa giỡn suốt đường đi, nhìn tụi nó vẫn còn trẻ con, hồn nhiến quá. Tôi thì cứ im lặng tập trung chạy xe, để ý mỗi lần đi trên tuyến đường này, cảm xúc nó thường như vậy lắm. Trong cuộc sống tất bật hằng ngày, không phải lúc nào cũng có được những khoảng thời gian rảnh rỗi để ngồi suy nghĩ, trầm tư về một điều gì. Chỉ có những lúc chạy xe trong những chuyến đi như thế này, mới có cơ hội làm việc đó. Tuy suy nghĩ nhiều thứ, nhưng sự tập trung an toàn giao thông vẫn đặt lên hàng đầu.
Thời gian trôi qua nhanh thật, vậy là cũng hơn một tháng kể từ ngày tôi đáp chuyến bay về Việt Nam. Ngẫm nghĩ lại thì hơn một tháng qua, cũng biết bao nhiêu là chuyện xảy ra. Tóm lại, mọi việc cho đến lúc này đều ổn. Hy vọng trong thời gian ngắn còn lại, sẽ không có thêm những chuyện không hay nào đến.
Nhìn nhóc Ly qua kính chiếu hậu, khuôn mặt vui tươi hồn nhiền đáng yêu của con nhóc khiến tôi nhớ đến cuộc nói chuyện với dì ban sáng. Con nhóc làm cái nghề PG này cũng được gần 1 năm, nhưng dì tôi thì lại không thích chút nào. Chỉ vì qua nuông chìu, thương con mà đến giờ vẫn lo lắng, khó chịu mỗi khi con nhóc đi làm. Dì nhiều lần nhờ tôi khuyên nhóc bỏ nghề này, chú tâm học hành cho nghề nghiệp chính của bản thân hơn.
Nói về cái nghiệp PG này thì cũng lắm truân chuyên, không thiếu những cạm bẫy. Công việc PG hiện đang hot trong giới trẻ ngày nay, các cô gái kha khá về ngoại hình đều có thể đăng ký vào làm trong một đội nhóm chuyên cung cấp PG nào đó cho các sự kiện, triển lãm. Chính vì là việc làm phổ biến trong giới sinh viên mà lượng PG ngày càng đông, nêu các yêu cầu tuyển lựa ngày một khắt khe hơn. Con nhóc nhà tôi thì khá đa tài, không chỉ có ngoại hình đẹp, nó còn hát hay, nhảy đẹp, biết cách ăn nói.
Chính vì cái sự đa tài này mà cũng khiến tôi không khỏi lo lắng. Nếu như chỉ có một vài ưu điểm thì con nhóc có thể đứng tiếp thị hàng hóa là xong. Đằng này nó giỏi ở nhiều lĩnh vực nên sẽ được phân công đi làm thêm nhiều mảng khác rộng hơn, như việc tiếp khách, xin tài trợ. Nhưng công việc này đòi hỏi phải giao tiếp nhiều với các ông lớn, đại gia. Những buổi tiệc rượu là điều không thể tránh khỏi. Xa hơn nữa là những cuộc tình một đêm chỉ để đổi lấy lợi ích vật chất. Con nhóc vẫn còn quá trẻ và ít kinh nghiệm, rất dễ sa vào những cạm bẫy không lường. Một lúc nào đó, anh em tôi nên có một cuộc nói chuyện rõ ràng về tình trạng của nó. Bây giờ lôi ra nói thì lại khiến nó mất vui cả chuyến đi chơi.
Vào giờ trưa, chúng tôi có mặt tại showroom. Nhóc Ly thì đã thay đồng phục làm việc. Nhìn con nhóc thật đẹp và quyến rũ trong bộ cánh của công ty Sony, gái quê nhưng chả thua kém những cô nàng thành thị nào. Thằng Huy thì chỉ biết đống cột yên vị tại gian hàng Sony của con nhóc làm, lý do vì sao thì cũng dễ hiểu. Tôi thì vô cùng phấn khích với không khí trong buổi triển lãm hôm nay. Có rất nhiều nhãn hàng sản phẩm tôi yêu thích, với nhiều loại mẫu mã mới ra. Dạo bước một vòng như chìm trong thế giới của công nghệ. Những cô PG chân dài sexy trong những chiếc váy ngắn, những tiếng nhạc sôi động làm hội chợ thêm phần náo nhiệt. Điện thoại tôi rung lên với số máy của Linh.
- Alo! Anh nghe nè em.
- Tối nay anh ở lại thành phố đúng không?
- Ừ! Có việc gì không em?
- Tối nay em qua nhà anh chơi nhe?
- Ừ! Được mà, nhưng anh chưa chắc khi nào về nữa. Hôm nay phải chở mấy đứa em đi chơi.
- Dạ! Có gì em qua trước nấu cơm đãi mọi người một bữa nhe?
- Vậy thì còn gì bằng!
- Anh nhớ ngày mai la ngày gì không?
- Hì hì! Sao mà quên được.
- Hì! Thôi gặp anh sau nhe.
Nói chuyện với Linh xong, tôi cũng vừa đi đến gian hàng Cannon. Tôi bước vào ngay và bắt đầu ngắm nghía những chiếc máy ảnh mới ra. Tầm một lúc sau thì cũng thấy khá mệt vì cứ đi qua đi lại suốt, tôi chọn một quán nước nhỏ bên ngoài showroom ngồi đợi con nhóc xong việc. Một điều thắc mắc nãy giờ là sao ai đó vẫn chưa xuất hiện nhỉ? Tôi cứ nghĩ nhỏ cũng làm PG cho một gian hàng nào đó, những đi vòng vòng hết cái hội chợ cũng không thấy đâu.
- Anh! Em xong việc rồi nè! Nhóc Ly và thằng Huy gọi tôi.
- Vậy giờ hai đứa muốn đi chơi ở đâu?
- Đợi tí con Miu đến xem ý nó thế nào?
- À…ừ! Thì ra Miu không làm việc trong này.
- Kìa nó đang tới kìa. Con nhóc chỉ về phía bên kia đường.
Cuối cùng cô tiểu thư kiêu kỳ cũng xuất hiện sau một thời gian dài mất tích. Nhưng sao hôm nay nhìn nhỏ khác quá, có gì đó không bình thường. Tóc thì nhuộm nâu từ bao giờ, trên đôi mắt là một chiếc kính đen. Vẫn các kiểu váy mà nhỏ ưa thích nhưng khi nhìn tổng thể thì cái nét lạnh lùng ngày nào đã trở lại. Nhỏ tháo chiếc kính mát ra để lộ đôi mắt vô hồn. Và điều đặc biệt từ lúc nhỏ ở bên kia đường, đi đến đầy chỉ con cách chúng tôi vài bước chân, nhỏ không một lần quay sang nhìn tôi. Tôi hơi quê khi nhiều lần cười chào nhưng không được đáp trả.
- Ai vậy Miu? Khi nhỏ vừa tới thì nhóc Ly hỏi.
- Chồng sắp cưới của tao. Nghe xong câu trả lời thì con nhóc phung luôn cả họng nước.
Cứ lo nhìn nhỏ, bây giờ tôi mới để ý thấy. Nhỏ đi cùng một người con trai ăn bận lịch sự, tầm tuổi của tôi. Khi nghe con nhỏ nói xong, vẻ mặt anh ta cũng hơi lúng túng. Vậy là nhỏ đã có người yêu rồi sao? Vậy thời gian qua là như thế nào? Tất cả mọi chuyện nhỏ làm là vì cái gì? Một cảm giác khó chịu bắt đầu len lói trong người.
- Chào Miu! Em vẫn khỏe chứ? Không biết nói gì, chỉ kiếm chuyện hỏi đại nhỏ một câu.
- Vậy giờ đi đâu đây? Nhỏ hỏi nhóc Ly, và xem tôi như người không tồn tại.
- Hôm nay anh Khanh có xe, nên mày với bạn mày gửi xe đâu đó đi. Rồi cả đám đi Suối Tiên chơi nhe?
- Ừ! Cũng được, lâu rồi tao chưa đi.
- Vậy đi Suối Tiên được không anh? Con nhóc quay sang hỏi tôi.
- Được chứ! Tùy mấy em thôi. Nhìn sang sắc mặt thằng Huy có hơi thất vọng, chắc nó không thích. Nhưng đành chịu thôi, ở đây có lẽ con nhóc là trùm rồi.
- Chào anh! Tôi tên Khanh. Lo nói chuyện mà quên hỏi thăm về người con trai bên cạnh nhỏ. Tôi đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay làm quen.
- Chào anh! Tôi tên Mạnh. Anh ta lịch sự bắt tay tôi.
- Vậy anh dẫn xe vào bãi đâu bên kia đường rồi chúng ta đi chung nhe! Tôi đề nghị.
- Vâng! Miu đợi anh chút nhe! Anh ta dẫn xe đi gửi.
Trên đường đi, thằng Huy ngồi ghế trước với tôi. Lâu lâu lại thấy nó nhìn tôi cười đểu, chả biết nó có ý gì nữa, cứ như chọc quê tôi vậy. Thỉnh thoảng liếc kính chiếu hậu thì thấy ánh mắt của nhỏ Miu sắc như dao cạo đang nhìn tôi, khi thấy tôi phát hiện thì nhỏ lập tức quay mặt đi nơi khác. Mà thôi, người ta cũng đã có người yêu rồi, quan tâm làm gì nữa. Gần 2 giờ chiều thì chúng tôi đã đến được Suối Tiên.
Hôm nay cuối tuần nên đông người thật, tìm được một nơi gửi xe cũng mất cả buổi. Suối Tiên bây giờ thay đổi nhiều, to và đẹp hơn ngày xưa. Công viên này không mạnh về trò chơi, mà mạnh về cảnh vật đẹp. Có nhiều chỗ xây dựng các công trình kiến trúc rất hoành tráng, nhìn cứ như chốn bồng lai tiên cảnh với tứ linh, Long, Lân, Quy, Phụng.
Nãy giờ đi dạo một vòng lớn mới thấm thía một câu, “Người ta có cặp có đôi, còn tôi lẻ bóng đơn côi một mình”. Nhìn cái cách quan tâm của người con trai ấy dành cho Miu, tôi có thể đoán được tình cảm của anh ta. Anh ta đối với Miu rất chu đáo suốt tự nãy đến giờ, luôn hỏi thăm, quan tâm nhỏ. Nhìn chung, anh ta là một hình mẫu khá lý tưởng để con gái lấy làm chồng đó chứ?
Cứ mỗi lần vô tình quay sang nhìn hai người họ, thì nhỏ Miu lại ôm lấy cánh tay người con trai ấy. Không hiểu sao tôi cảm thấy có gì đó bực bội trong lòng khi nhìn thấy cảnh này. Lúc này có hai luồng cảm xúc đang chảy song song trong tâm trí tôi. Buồn khó hiểu khi biết nhỏ đã có người yêu. Vui vì cái cảm giác ghen ghen suốt nhiều năm trời tưởng đã không còn giờ xuất hiện lại. Ít ra lúc này, tôi biết được tôi không phải là một thằng chai sạn cảm xúc. Thời trẻ trâu ngày xưa, gặp hoàn cảnh này chắc đã ghen lồng lộn lên rồi. Haizzz…sao trong đầu cứ có nhiều suy nghĩ lung tung về chuyện của Miu thế nhỉ? Tôi có là gì của nhỏ đâu?
Năm người cùng mua vé tham quan 12 tầng địa ngục. Ngày xưa còn nhỏ, đi còn cảm giác sợ sợ. Bây giờ già rồi, xem mấy cảnh rùng rợn trong này mà cữ ngỡ như xem hài. Hai cặp đó đi đằng trước, tay trong tay cùng nhau, dắt nhau qua từng tầng địa ngục. Còn tôi lẽo đẽo theo sau một mình, nhiều lúc nghĩ trong bụng, có khi nào xuất hiện một em áo trắng tóc dài nào đó đến cầm tay tôi cho khỏi cái sự cô đơn giá lạnh nơi âm ti này không. Đùa một chút thôi, tự nhiên cảm thấy gió thổi lạnh cả sống lưng.
Ở cuối đường hầm có một con khỉ to tướng, nhìn sơ cứ nghĩ nó là tượng. Nhưng thực chất có người mặc đồ giả trang. Chờ lúc sơ hở, nó sẽ nhảy bỗ ra hù người ta. Cái trò hù này làm tôi nhớ lại cái ngày tôi cùng vào đây với thằng Tuấn và Nam. Lúc đó chúng tôi cũng chả biết vụ con khỉ này, thình lình nó nhảy ra chụp lấy ba thằng. Ba đứa chết trân vài giây, giật mình vãi ra quần. Nhưng khi ổn định lại thì nhào vào đè đầu nó xuống đấm đá túi bụi. Đó là một trong những kỷ niệm vui nhất của ba thằng
Đã 6 năm trôi qua, vậy mà con khỉ vẫn đứng đó. Bây giờ chắc có thể gọi là khỉ già rồi, hay là con của nó không chừng. Lo suy nghĩ vu vơ, mọi người đã đi ra ngoài từ lúc nào. Vừa bước ra ngoài thì đã thấy con nhóc khóc sướt mướt. Không cần phải hỏi cũng đoàn được, con nhóc khó mà qua được ải của con khỉ già đó.
- Anh Khanh! Thấy tôi đi ra, nó chạy lại nhõng nhẽo ngay.
- Thôi được rồi, anh hiểu mà..hì hì!
- Anh còn cười nữa hả? Cả đám cười phá lên.
Cả đám nghĩ chân tại một mái che gần đó, tôi ngồi xuống uống vài ngụm nước thì nghe một câu hỏi cọc lóc của cô tiểu thư lạnh lùng.
- Bị gì mà băng tay đó? Nhỏ hỏi mà mặt thì lại nhìn về hướng khác.
- Ừ! Không có gì đâu, trầy sơ thôi. Dứt câu trả lời thì nhỏ bỏ đi, vẫn không nhìn tôi lấy một lần.
Nhìn xuống bàn tay vẫn còn bông băng của vết thương cũ, không biết bao giờ mới lành nữa đây…
Chap 38:
Tại sao nhỏ lại hỏi thăm tôi về vết thương nhỉ? Nhỏ vẫn còn quan tâm tôi sao? Tôi cảm thấy có gì đó không được bình thường đang diễn ra. Mạnh đối xử tốt, quan tâm nhỏ là điều không cần bàn cãi, nhưng tôi thấy cái cách mà nhỏ phản ứng lại thì không được tự nhiên cho lắm. Những hành động của nhỏ có hơi kiên cưỡng, không có vẻ gì là hai người đang yêu nhau.
- Sáng hôm bữa trời mưa, rồi em đi đâu mất tích luôn vậy? Tôi đến gần nhỏ và hỏi, ba người còn lại đang đi vệ sinh. Giờ là lúc thuận lợi nhất để nói chuyện với nhỏ. Nhưng nhỏ vẫn không them đếm xỉa gì tới tôi.
- Em khát nước không? Tôi đưa chai nước suối cho nhỏ.
- Á… Nhỏ hất mạnh chai nước suối đi, làm động đến vết thương của tôi. Đau không thể tả nỗi.
Tôi nhặt chai nước bị rơi lên và đi ra một góc khác ngồi, suýt xoa thổi vào vết thương cho bớt đâu. Sao nhỏ nóng tính vậy chứ? Khẽ liếc nhỏ một cái thì thấy nhỏ đang nhìn tôi, vừa bắt gặp được anh mắt tôi thì nhỏ lại quay đi. Hình như mắt nhỏ có hơi hoe đỏ, tôi cũng không chắc nữa vì nhỏ đã đeo kính mát vào rồi.
Nghe nói có một rap cinemax 4d vừa khai trương, nên nhóm chúng tôi tìm đến xem thử. Vì mới ra nên cũng có nhiều du khách đến xem, nhìn cái hàng đợi dài ngoằn như con rắn. Cảm giác hơi nản nhưng chúng tôi cũng ráng cố gắng đứng đợi trong khí trời khá ôi bức. Đợi một hồi thì cúng đến lượt, trên tay mỗi người một vé, được phát kính xem phim. Chúng tôi bước vào một căng phòng có kích thước nhỏ hơn rạp chiếu phim rất nhiều. Có thể gọi đây là một rạp mini.
- Ờ…có chuyện gì vậy Mạnh? Mỗi người đã yên vị tại chỗ ngồi, nhưng anh ta cứ đứng khư khư kế bên tôi mà chưa chịu ngồi xuống.
- À…ừ…chỗ này. Anh ta chỉ vào chỗ tôi đang ngồi.
- À…xin lỗi, tôi vô duyên quá. Tôi nói với vẻ ngượng ngùng vì nhìn qua phía tay phải. Thằng Huy và nhóc Ly ngôi đó, kế đến là nhỏ Miu. Chỗ tôi đang ngồi đáng ra nên thuộc về anh ta mới đúng.
- Ngồi xem đại đi cho rồi, có vài phút thôi mà! Nhỏ Miu nói với cả hai chúng tôi.
- Thôi! Vậy không hay đâu! Mạnh vào đây ngồi đi, nhường chỗ cho hai vợ chồng ngồi kế nhau mới phải chứ.