Ngày hôm qua...đã từng - Chap 17
Nói xong chị y tá đặt tay lên trán nó lau mồ hôi cho nó...đang suy nghĩ linh tinh thì con nhỏ đi vào, chị y tá gật đầu chào con nhỏ rồi bước đi ra...ko quên khép cửa phòng lại. Nhìn con nhỏ bây giờ cũng bớt ác cảm đi một chút...Mặt mày tuy có bơ phờ, son phấn ko còn, mặt mộc của con nhỏ vẫn đủ hạ gục bất cứ đứa con trai nào nhìn thấy, nhất là dáng người quyến rũ của con nhỏ...nảy giờ cũng lâu, chắc tiệc sinh nhật sắp tàn rồi, vậy mà con nhỏ vẫn ở đây và chưa thay đồ nửa (thôi chết...đồ rách,mà nảy giờ đừng nói là con đi đi lại lại vô tư trong phòng khám)...Con nhỏ kéo cái ghế ngồi kế bên nó...chẳng nói gì...lấy khăn lau mồ hôi trên trán, lau luôn mấy vết máu con dính trên ngực của nó....Phòng vip, máy lạnh mà mồ hôi cứ tuôn ra là sao nhỉ. Nó chẳng quay mặt nhìn con nhỏ làm gì...cứ nhìn lên trần nhà và im lặng...Hồi lâu cảm thấy lạ lạ...quay qua...con nhỏ đang nằm tựa đầu lên giường...trên mắt lấp lánh những giọt nước mắt...Nó hoảng hồn...Nó sợ nhất là con gái khóc....chỉ cần nhỏ nào khóc trước mặt nó thì nói gì nó cũng xiu lòng theo ngay. Cố gắng nhấc tay phải (vai ko bị thương) rụt rè lau nước mắt cho con nhỏ
- Nè nè...tự nhiên khóc dzậy
Con nhỏ ngẩn mặt lên nhìn nó...rồi tự tay lau nước mắt, quay lại nhìn nó với bộ mặt lạnh lùng hằng ngày..
- Ko có gì! – nó chưng hửng,xì...thấy ghét...đây cũng chẳng quan tâm.
Tiếng bước chân ồn ào bên ngoài...con nhỏ đi ra cửa...bên ngoài lấp ló mấy cái đầu chắc là bạn của con nhỏ...ông Kha chen vào...còn đám kia chắc con nhỏ hok muốn cho thấy mặt nó nên kéo cả đám đi ra ngoài.
- Coi ốm vậy chứ yếu quá mậy...có chút xíu mà băng bó ghê ông... – hay quá...thử ông bị như tui coi ông nội ><
- Dà ai biết đâu...cái này chị y tá băng..hok phải em
- Chừng nào dc về mậy
- Ngta nói sáng mai
- Cũng ổn...chú em mày có công lớn...biết bảo vệ ng đẹp của tau..khà khà...mai tau qua chở cho mày về
Ông kha nói dc mấy câu rồi đi ra ngoài (qua thăm con nhỏ thì có chứ lòng tốt nào thăm nó )...nằm một mình, nó cũng chẳng biết sao lúc nảy lại làm như vậy nửa...lúc nhìn con nhỏ sắp nhảy xuống nó biết thế nào cũng ôm con nhỏ ko kịp, chỉ còn cách đỡ bàn chân con nhỏ...nó cũng biết chắc hay tay nó hok phải hecquyn mà nâng được cả người con nhỏ, thế nào cũng phải bị đâm nhưng nó thà để bị đâm chứ ko thể đứng nhìn dc...đến lúc ngồi dậy nó cũng chỉ lo con nhỏ bị mảnh vỡ nào đó đâm...Phù có lẽ nó nghĩ quá nhiều thôi chứ ai trong hoàn cảnh đó chắc cũng sẽ tìm cách cứu con nhỏ như nó mà.
Con nhỏ đi vào...lại kéo ghế nồi im nhìn nó. Cứ tưởng ở lại đây 1 mình hoặc ông Kha hay đứa nào sẽ ở lại...ai dè con nhỏ cứng đầu này hổng chịu về...sau nó mới biết ông Kha với bạn con nhỏ nói gì...con nhỏ cũng hổng nghe đuổi tất cả về....cũng may...nó lạnh...con nhỏ cũng lạnh...hai đứa đều im lặng..nếu ko chẳng biết cãi nhau cỡ nào nửa. Nằm dc một hồi, suy nghĩ linh tinh...chợt nhớ tới chị...Thôi tiêu rồi...mai hẹn đi chơi với chị mà bi giờ nằm 1 đống thế này....đành phải gọi điện cho chị hẹn lại thôi...Nhưng mà..điện thoại thì nằm trong túi...tay nó băng 1 cục..làm sao lấy dt ra bây giờ, có lấy cũng bấm có dc đâu L...Thấy nó cố gắng động đậy cái tay...con nhỏ hiểu ý kéo tay nó ra rồi móc điện thoại đưa nó...cũng như ko...nó phùng mang trợn má, thở phì phò mà vẫn ko co ngón tay lại bấm dc số nào...Con nhỏ nhìn nó thở dài giật lấy điện thoại.
- Muốn làm gì làm dùm cho
Thôi vì sự nghiệp cao cả..đành nhờ nó thôi
- Bấm dùm số của người tên “Chị”
Con nhỏ chăm chú tìm trong danh bạ...cũng ko khó tìm, dt nó mới có vài người dc lưu tên à...Tiếng nhạc chờ vang lên là bài “đồng thoại”....xong con nhỏ cầm dt đưa vào tai nó. Chị bắt máy...chưa kịp nói gì bên kia đã vang tên cái tiếng nghịch như con nít.
- Nhox khùng...gọi gì đó – chưa gì kiếm chiện gòi
- Nhớ nên gọi dc hok – chết cha quên có con nhỏ ngồi đây...thôi nói nhanh rút gọn
- Xí...đừng có lẻo mép..nói gì nói nhanh ta còn ngủ nửa oa oa
- Mai nhox hok gặp chị dc...tại lịch học tự nhiên đổi....hay mình chờ cuối tuần dc hok chị
- Hix....buồn vậy...ừ..cũng dc...Sao nghe giọng íu xìu dzậy
- Có gì đâu...tại làm hơi mệt
- Xì...ăn nhìu dzô..ai bỉu ăn ít chi...cho chết
- Ngon hen...dám trù ẻo...ngủ đi...
- Uhm..ta ngủ tiếp đây nhox con ngủ ngon...
- Dạ chị...c........tút tút tút...@@
Con nhỏ giật điện thoại lại tắt cái rụp...xong bấm nút tắt nguồn bỏ vô bóp của con nhỏ lun....hết nói nổi...nó chưa kịp nói chúc chị ngủ ngon nửa >.<...thiệt người khó ưa.
- Nằm im...đi đây chút
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 18
Con nhỏ quay đi ra ngoài...thôi xong...ông nào đang bệnh mà thấy con nhỏ chắc đột quỵ quá...đi ẹo qua ẹo lại người mặc đồ mát hơn cả mát nửa mà.... nằm nghĩ ngợi lung tung...khoảng nửa tiếng con nhỏ quay trở lại. Chắc đi mua đồ thay...giờ con nhỏ mặc chiếc quần jean đơn giản và cái áo loại cánh dơi, chà áo này con nhỏ giơ tay lên 1 tí nhìn vô tay áo là thấy hết...đáng tiếc bên trong con nhỏ thủ lun 1 cái áo thun trắng rồi (chán thật), con nhỏ mang đôi giày búp bê đen...đi có một chút mà mua đủ thứ, quần áo rồi mấy trái cam, nho và một hộp cháo dinh dưỡng. Giờ mới nhớ...chưa ăn gì từ chiều. Con nhỏ kéo ghế lại gần..mở nắp tô cháo...
- Hok ăn đâu – nó nhăn
- Mở miệng ra
Nhìn mắt con nhỏ...kiểu này ko mở miệng ra e nó đè mình cạy miệng chứ chẳng chơi à...Nó đành mở miệng ra...phụt...thiếu điều muốn la làng lên...mắt nó trợn ngược, mặt đỏ rần....Trơi đồ sát phu...ý lộn sát nhân.....cháo nóng...muốn chín cái lưỡi nó luôn rồi...Nhận ra sự tàn bạo của mình, con nhỏ chẳng những ko hối hận mà còn bụp miệng quay đi vai run run =.= đang cười chắc luôn.
- Sorry!Quên!
Con nhỏ cố ra vẻ mặt lạnh nói 2 từ ngắn gọn..Xong con nhỏ múc cháo, lần này thổi nhẹ nhàng rồi mới cho vào miệng nó....Lưỡi nó rát...ăn cũng chẳng biết cháo này mùi vị ra sao, kệ vậy cũng đỡ coi như ăn cháo trắng chứ ba cái cháo dinh dưỡng này ăn chán lắm. 1 thằng nằm im hả họng nhai nuốt, còn 1 đứa con gái ngồi múc thổi đúc cứ y như dây chuyền sản xuất công nghiệp ấy, nhịp nhàng trong im lặng...nhưng dây chuyền có khúc bị mắc lỗi...tuy có quãng nghĩ để con nhỏ thổi nguội rồi mới đút nhưng cháo đặc đâu có dễ nuốt, con nhỏ đút quá nhanh làm nó nuốt mà nước mắt cứ trào ra....Thánh ơi con nhỏ này nó quyết tâm giết người thiệt đây mà =.=
- ừ...ừ...đút..ậm ôi...
Lại nhận ra cái sự tàn nhẫn của mình và ko tỏ ra hối hận, lại bụm miệng quay mặt đi, lại run run cái vai vì cười..rồi quay lại làm mặt lạnh đút cháo cho nó ăn tiếp.
- Sorry!Quên!
Ăn cháo xong, con nhỏ chuyển sang màn lột nho bắt nó ăn...mặc dù lắc đầu, né cỡ nào con nhỏ cũng ko chịu buông tha...Nhỏ lột từng trái nho, bỏ hạt rồi mới cho vao miệng nó...Nho ngọt..ngon thiệt nhưng ăn mà phải nhờ ngta đút từng trái, lột từng trái thế này...ngại chết đi được....Càng mắc cỡ hơn khi chị y tá bước vào phòng để thay nước biển cho nó...
- Hai người tình cảm hạnh phúc quá hen...
Nó hơi ngượng...đành mượn đôi chân của chị y tá làm nơi để tập trung sự chú ý cho quên mắc cỡ...Hình như con nhỏ phát hiện đường đi ánh mắt của nó cho nên dồn 3 trái nho (loại nho mỹ) đè vô họng nó rồi đứng dậy đem rác đi bỏ vào thùng...Lần này thì nho hổng có ngon, vỏ và hạt ko....nhưng có chị y tá ở đây ko lẽ phun ra, vậy là đành ngậm đắng nuốt luôn vô bụng =.=....
Con nhỏ quay trở lại phòng, chị y tá cũng chào nó đi ra ngoài
- 2 người ngủ ngon nha
- Cảm ơn! – con nhỏ gật đầu
Xong nhỏ kéo ghế lại ngồi nhìn nó....Phù...thiệt là áp lực nặng nề...Đang nhìn tự nhiên con nhỏ kéo cái mền trùm lên mặt nó...(gì dzậy má..con chưa chết mà @@ )
- Cấm nhìn
Chẳng biết con nhỏ làm gì, nhưng thiệt sự ko tài nào kéo cái mền xuống dc, đành dùng miệng thổi phù phù coi có bay dc miếng nào ko..tò mò quá...Đột nhiên con nhỏ kéo cái mền ra ngay lúc nó đang chu mỏ lên thổi....
- Làm gì đó – con nhỏ gằng giọng
- Ngộp...
Nó suýt ngộp thiệt khi con nhỏ quay lưng qua, cái tay áo cánh dơi theo đà bay lên và nó nhìn thấy bầu ngực lấp ló bên trong tay áo....Thì ra che mặt nó lại là để trút bớt ít nhất hai cái áo khác bên trong đây mà...
- Ngủ ngon!
Con nhỏ quay lưng leo lên chiếc giường kế bên kéo mền đắp quá nửa người rồi quay mặt qua bên kia im lặng. Nó cũng chẳng thèm nói gì nửa...nằm nhắm mắt...nó cũng ngủ dần dần, lúc này chị y tá có cho nó uống 2 viên thuốc giảm đau, nên chắc thuốc có tác dụng khiến nó buồn ngủ....Trong giấc ngủ chập chờn, dường như có ai đó nhìn nó, có bàn tay ai đó vuốt nhè nhẹ lên mặt nó...chẳng biết nửa, chỉ cảm giác như vậy thôi.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 19
Tiếng còi xe cấp cứu reo inh ỏi làm nó thức giấc, trời đã sáng. Vai và tay nó hơi đau...quay qua bên cạnh..nhỏ đang ngồi, đầu tựa vào vai phải của nó ngủ ngon lành, tay con nhỏ khẽ đặt hờ lên bàn tay đang dc băng trắng của nó. Chắc đêm qua con nhỏ khó ngủ đây mà...Nó nằm im lặng, tóc và trán con nhỏ đang tựa rất gần môi nó...Đúng là con gái khi ngủ..đa số đều đẹp như thiên thần...ngắm nhìn con nhỏ ko biết chán. Nếu như gặp con nhỏ trong một hoàn cảnh khác, có lẽ nó sẽ ko quăng quá nhiều cục lơ với con nhỏ....Phải chi lúc nào con nhỏ cũng hiền lành như lúc ngủ thế này thì nó sẽ rất thích nhìn con nhỏ giống như bao người khác....Tiếng cửa phòng mở. Chị y tá khác chị hôm qua bước vào...
- Nè dậy đi...nè nè
Nó thì thào vào tai nhỏ..Nó ko muốn nói quá to vì sợ nhỏ sẽ bị giật mình...Con nhỏ thức dậy...mặt ngơ ngác nhìn nó, rồi nhìn chị y tá.
- Em đứng sang bên kia. Chị phải thay băng cho nhóc này.
Con nhỏ đứng dậy lùi về phía sau, mặt con nhỏ có vẻ hơi lo sợ thì phải...Nhỏ lo sợ đúng là ko thừa chút nào...Từng cm băng dc tháo ra như xát muối vào vết thương của nó ấy...Đau và rát kinh khủng...Mặt nó đỏ bừng lên...cắn chặt miệng để chịu đau....nhưng rồi vì đau quá hay sao, nó chợt cười bật cười...Chị y ta nhìn nó vài giây rồi lại tiếp tục công việc hành xác nó...bổng có bàn tay ai đó đặt lên trán nó...con nhỏ đứng bên cạnh, tay đặt lên trán nó xoa nhẹ nhàng...nó thôi cười..nằm im lặng...cái đau keo dài hơn 10 phút mới kết thúc...Dọn sạch đống băng thấm đỏ vì máu, chị y tá mĩm cười
- Chưa thấy ai bị thay băng mà cười như em...đau quá hóa rồ hả chàng trai...Em xuất viện rồi dc đó.
Nó cười hì hì gật đầu, con nhỏ đi ra theo chị y tá rồi khéo cửa lại.
- Đồ khùng! Đau mà cười!
Rồi con nhỏ lại lấy cái mền trùm lên đầu nó lại....Chắc để mặc thêm áo vào đây mà...Đoán là vậy nó cũng chẳng làm cái trò thổi phù phù chi cho mang nhục...Con nhỏ kéo cái mền ra nhìn nó
- Về nổi hok...chở cho về
Nó gật đầu...vậy là con nhỏ đỡ nó ngồi dậy...2 đứa đi ra ngoài....Nhờ sự trợ giúp của chú bảo vệ..cuối cùng nó cũng yên vị sau lưng con nhỏ...
- Đi đường nào?
Nó khịt mũi
- Quẹo phải chạy thẳng.
Đường đi về nhà nó gần nhưng con nhỏ chảy rất chậm, cố gắng né hết mấy cái ổ gà hoặc lằn ranh giảm tốc..có lẽ sợ động nó đau...Coi vậy mà cũng chu đáo nhỉ. Hai đứa chỉ nói với nhau đúng 4 từ 1 thuộc về con nhỏ“đường nào” và 3 từ thuộc về nó”quẹo trái” “quẹo phải” và “chạy thẳng”. Cuối cùng cũng dc về tới nhà trọ...căn gác trọ nhỏ và nóng bức...nhờ một người hàng xóm đưa nó vào trong xong...nhỏ chẳng nói chẳng rằng chạy đi một mạch...Xì chắc là rảnh nợ mừng quá chạy mất chứ gì....Nghĩ vậy..nó cố khép cửa lại rồi nằm xuống nghĩ rồi ngủ thiếp đi...
Tỉnh dậy bới tiếng điện thoại dồn dập...cố hết sức ngồi dậy lấy ngón tay có vẻ khỏe nhất chọt vào phím nghe của dt, chọt lun nút mở loa ngoài...tiếng ông Kha la ầm bên máy...
- Đm thằng kia mày đâu mất rồi...
- Dạ em đang ở nhà...
- Ủa về hồi nào mậy ai chở mày về
- Dạ hồi sáng,con nhỏ (chết cha chưa biết tên nó) gì đó nó chở em về
- Ờ vậy hả...tại sáng tau ngủ quên (sax...sao hok ngủ tới chiều luôn đi ông nội)...thôi nằm nghĩ đi mày...để tau kiu đứa nào đem cơm qua cho mày.
- Dạ thôi dc rồi anh...tút tút...
Nó đứng dậy nhìn quanh...phòng có vẻ gọn hơn thì phải....trên bàn có mấy bịch trái cây và hộp cháo, thuốc uống và cả 1 ly nước lọc rót sẵn....Chà..chắc là bà chủ nhà mua cháo giúp nó đây mà, lúc nảy bà chủ hàng xóm cũng là người giúp nó xuống xe rồi có ngồi hỏi hang tình hình của nó mà....nhưng mà hok lẽ bả biết thuốc của nó là thuốc nào thuốc nào sao....hix hix...thôi kệ suy nghị nhìu mệt óc..ăn trước tính sau...Cháo thịt bầm với củ dền, khoai tây...ăn cũng khá dc mặc dù lưỡi còn rát vì cái vụ cháo nóng hôm qua....có muỗng cháo nhỏ xíu mà phải dùng hết hai tay mới múc nổi cháo...đúng hài...Ăn xong nó uống thuốc ngay..cũng may có người rót nước ra sẵn chứ cái tay này mà ngồi bấm nút thùng nước chắc tới tết...uống xong nhưng vẫn thấy nghẹn nghẹn..chết cha...lần này phải tự lực cánh sinh rồi...Ngồi chọt mãi ko dược giọt nước nào...cái khó ló cái khôn...khà khà ko dùng tay dc thì ta dùng chân...vậy là nó tay cầm ly nước chân kẹp dzô nút bấm...nước chảy ra...thành công...có hơi mất hình tượngmột tí nhưng kệ..miễn có nc uống là may rồi.
Đi vòng vòng trong phòng...cả ngày trời nằm 1 chỗ...mõi chân thiệt. Chợt thấy thiếu thiếu cái gì đó...chết cha...lo ngủ...ăn trộm vô nhà chắc luôn...quần áo nó đâu mất sạch...@@ thôi xong rồi...kỳ này là trường kỳ kháng chiến với bộ đồ còn dính lại trên người....Phòng nó chẳng có gì giá trị hết ngoài nó, chiếc xe, cái điện thoại và bóp tiền. Chiếc xe hiện giờ đang ở ngoài quán, điện thoại và bóp tiền thì nằm trong túi nó...Thằng ăn trộm nào cũng xui thiệt, trôm ngay cái thằng chẳng có gì để trộm....Mới ở, cũng chưa sắm sửa gì,tính nó lại ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà...vậy thôi, tiền trường tiền sách vở tiền mua xe cũng ngốn kha khá tiền rồi...Nó chẳng muốn gọi điện thoại về xin tiền mẹ thêm nên chần chừ chưa sắm sửa đồ đạc.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 19
Tiếng còi xe cấp cứu reo inh ỏi làm nó thức giấc, trời đã sáng. Vai và tay nó hơi đau...quay qua bên cạnh..nhỏ đang ngồi, đầu tựa vào vai phải của nó ngủ ngon lành, tay con nhỏ khẽ đặt hờ lên bàn tay đang dc băng trắng của nó. Chắc đêm qua con nhỏ khó ngủ đây mà...Nó nằm im lặng, tóc và trán con nhỏ đang tựa rất gần môi nó...Đúng là con gái khi ngủ..đa số đều đẹp như thiên thần...ngắm nhìn con nhỏ ko biết chán. Nếu như gặp con nhỏ trong một hoàn cảnh khác, có lẽ nó sẽ ko quăng quá nhiều cục lơ với con nhỏ....Phải chi lúc nào con nhỏ cũng hiền lành như lúc ngủ thế này thì nó sẽ rất thích nhìn con nhỏ giống như bao người khác....Tiếng cửa phòng mở. Chị y tá khác chị hôm qua bước vào...
- Nè dậy đi...nè nè
Nó thì thào vào tai nhỏ..Nó ko muốn nói quá to vì sợ nhỏ sẽ bị giật mình...Con nhỏ thức dậy...mặt ngơ ngác nhìn nó, rồi nhìn chị y tá.
- Em đứng sang bên kia. Chị phải thay băng cho nhóc này.
Con nhỏ đứng dậy lùi về phía sau, mặt con nhỏ có vẻ hơi lo sợ thì phải...Nhỏ lo sợ đúng là ko thừa chút nào...Từng cm băng dc tháo ra như xát muối vào vết thương của nó ấy...Đau và rát kinh khủng...Mặt nó đỏ bừng lên...cắn chặt miệng để chịu đau....nhưng rồi vì đau quá hay sao, nó chợt cười bật cười...Chị y ta nhìn nó vài giây rồi lại tiếp tục công việc hành xác nó...bổng có bàn tay ai đó đặt lên trán nó...con nhỏ đứng bên cạnh, tay đặt lên trán nó xoa nhẹ nhàng...nó thôi cười..nằm im lặng...cái đau keo dài hơn 10 phút mới kết thúc...Dọn sạch đống băng thấm đỏ vì máu, chị y tá mĩm cười
- Chưa thấy ai bị thay băng mà cười như em...đau quá hóa rồ hả chàng trai...Em xuất viện rồi dc đó.
Nó cười hì hì gật đầu, con nhỏ đi ra theo chị y tá rồi khéo cửa lại.
- Đồ khùng! Đau mà cười!
Rồi con nhỏ lại lấy cái mền trùm lên đầu nó lại....Chắc để mặc thêm áo vào đây mà...Đoán là vậy nó cũng chẳng làm cái trò thổi phù phù chi cho mang nhục...Con nhỏ kéo cái mền ra nhìn nó
- Về nổi hok...chở cho về
Nó gật đầu...vậy là con nhỏ đỡ nó ngồi dậy...2 đứa đi ra ngoài....Nhờ sự trợ giúp của chú bảo vệ..cuối cùng nó cũng yên vị sau lưng con nhỏ...
- Đi đường nào?
Nó khịt mũi
- Quẹo phải chạy thẳng.
Đường đi về nhà nó gần nhưng con nhỏ chảy rất chậm, cố gắng né hết mấy cái ổ gà hoặc lằn ranh giảm tốc..có lẽ sợ động nó đau...Coi vậy mà cũng chu đáo nhỉ. Hai đứa chỉ nói với nhau đúng 4 từ 1 thuộc về con nhỏ“đường nào” và 3 từ thuộc về nó”quẹo trái” “quẹo phải” và “chạy thẳng”. Cuối cùng cũng dc về tới nhà trọ...căn gác trọ nhỏ và nóng bức...nhờ một người hàng xóm đưa nó vào trong xong...nhỏ chẳng nói chẳng rằng chạy đi một mạch...Xì chắc là rảnh nợ mừng quá chạy mất chứ gì....Nghĩ vậy..nó cố khép cửa lại rồi nằm xuống nghĩ rồi ngủ thiếp đi...
Tỉnh dậy bới tiếng điện thoại dồn dập...cố hết sức ngồi dậy lấy ngón tay có vẻ khỏe nhất chọt vào phím nghe của dt, chọt lun nút mở loa ngoài...tiếng ông Kha la ầm bên máy...
- Đm thằng kia mày đâu mất rồi...
- Dạ em đang ở nhà...
- Ủa về hồi nào mậy ai chở mày về
- Dạ hồi sáng,con nhỏ (chết cha chưa biết tên nó) gì đó nó chở em về
- Ờ vậy hả...tại sáng tau ngủ quên (sax...sao hok ngủ tới chiều luôn đi ông nội)...thôi nằm nghĩ đi mày...để tau kiu đứa nào đem cơm qua cho mày.
- Dạ thôi dc rồi anh...tút tút...
Nó đứng dậy nhìn quanh...phòng có vẻ gọn hơn thì phải....trên bàn có mấy bịch trái cây và hộp cháo, thuốc uống và cả 1 ly nước lọc rót sẵn....Chà..chắc là bà chủ nhà mua cháo giúp nó đây mà, lúc nảy bà chủ hàng xóm cũng là người giúp nó xuống xe rồi có ngồi hỏi hang tình hình của nó mà....nhưng mà hok lẽ bả biết thuốc của nó là thuốc nào thuốc nào sao....hix hix...thôi kệ suy nghị nhìu mệt óc..ăn trước tính sau...Cháo thịt bầm với củ dền, khoai tây...ăn cũng khá dc mặc dù lưỡi còn rát vì cái vụ cháo nóng hôm qua....có muỗng cháo nhỏ xíu mà phải dùng hết hai tay mới múc nổi cháo...đúng hài...Ăn xong nó uống thuốc ngay..cũng may có người rót nước ra sẵn chứ cái tay này mà ngồi bấm nút thùng nước chắc tới tết...uống xong nhưng vẫn thấy nghẹn nghẹn..chết cha...lần này phải tự lực cánh sinh rồi...Ngồi chọt mãi ko dược giọt nước nào...cái khó ló cái khôn...khà khà ko dùng tay dc thì ta dùng chân...vậy là nó tay cầm ly nước chân kẹp dzô nút bấm...nước chảy ra...thành công...có hơi mất hình tượngmột tí nhưng kệ..miễn có nc uống là may rồi.
Đi vòng vòng trong phòng...cả ngày trời nằm 1 chỗ...mõi chân thiệt. Chợt thấy thiếu thiếu cái gì đó...chết cha...lo ngủ...ăn trộm vô nhà chắc luôn...quần áo nó đâu mất sạch...@@ thôi xong rồi...kỳ này là trường kỳ kháng chiến với bộ đồ còn dính lại trên người....Phòng nó chẳng có gì giá trị hết ngoài nó, chiếc xe, cái điện thoại và bóp tiền. Chiếc xe hiện giờ đang ở ngoài quán, điện thoại và bóp tiền thì nằm trong túi nó...Thằng ăn trộm nào cũng xui thiệt, trôm ngay cái thằng chẳng có gì để trộm....Mới ở, cũng chưa sắm sửa gì,tính nó lại ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà...vậy thôi, tiền trường tiền sách vở tiền mua xe cũng ngốn kha khá tiền rồi...Nó chẳng muốn gọi điện thoại về xin tiền mẹ thêm nên chần chừ chưa sắm sửa đồ đạc.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 20
Chán nản...nó bật nhạc lên nghe, lại những bài hát của ca sĩ nghiệp dư...nghe cũng hay...thực ra nó thích nghe ca sĩ nghiệp dư hát nhiều hơn, nhất là bạn bè hay người thân của nó...dù ko hay bằng ca sĩ nhưng nó vẫn thích nghe...Thuốc lại thấm vào người...cơn buồn ngủ kéo tới...và nó lại thiếp đi...thằng cha bác sĩ này cho thuốc cũng độc....uống vào dc tí là ngủ thẳng cẳng ai làm gì cũng hok hay =))...Tỉnh dậy vết thương cũng đỡ đau...nhìn quanh...dáng người cao cao của con nhó đập ngay vào mắt nó, hôm nay con nhỏ mặc quần jean ngắn, áo thun đơn giản in hình thằng bóc-cam...Con nhỏ đang đứng treo quần áo của nó lên sao...thì ra đứa ăn trộm quần áo nó là con nhỏ..hèn chi...ăn trộm quần áo gì còn chừa lại móc @@...Con nhỏ quay lại vì phát hiện ra tiếng động cố ngồi dậy của nó, chẳng thèm nói gì...nhỏ vẫn tiếp tục treo quần áo nó lên...nhìn cái bọc nó đoán con nhỏ mang quần áo nó đi giặt ủi, hèn gì gom luôn đồ sạch....Làm xong...con nhỏ đi ra xe lấy vào 1 hộp mở ra để trước mặt nó, cơm sườn nướng...sau đó con nhỏ lấy trong túi ra mấy viên thuốc để lên bàn, rót ra 2 ly nước để kế bên, tiếp theo con nhỏ lột vỏ 2 trái cam tách ra để lên nắp hộp cơm...để lại một cái laptop, cắm điện, mở máy lên....rồi con nhỏ đi thẳng ra cửa khép lại, đề máy xe..dzọt mất.....Từ lúc con nhỏ làm tất cả điều đó...nó cũng chẳng nói một lời nào..chỉ im lặng quan sát từng hành động của con nhỏ....Thật kỳ lạ và khó hiểu. Thực ra đây ko phải lần đâu tiên nó dc ngta chăm sóc như thế này...nhưng cách mà con nhỏ làm thật khác với những gì nó suy nghĩ và nhìn thấy từ con nhỏ....Nó đã sai...hay...chỉ vì...đây đơn giản là hành động trả ơn vì việc nó làm cho con nhỏ.
Bụng đói cồn cào....nghĩ nhiều cũng ko ích gì...nó ăn hết hộp cơm trong vòng rất nhiều nốt nhạc...Có điện thoại...lại giọng ông Kha như hét trong dt
- Thằng kia đỡ chưa mậy quán lu bu quá ko có qua thăm mày dc. Ăn uống gì chưa?
- Dạ em mới ăn xong anh
- Ờ tưởng chưa ăn tau kiu đứa nào đem cơm qua cho...Cơm đâu mày ăn vậy
- Dạ...bạn em mua dùm anh (ko dám nói con nhỏ...rủi ổng ghen là tiêu)
- Cũng dc, ko có mày cũng lu bu thiệt..coi ráng mau khỏe đi làm lại nhá...yên tâm tau ko cắt lương mày đâu...qua đi vòng vòng coi quán kko cũng dc.
- Hehe vậy cảm ơn đại ka...có gì mai em qua...
Vui vui trong bụng...đỡ...ko bị cắt lương...Nó uống thuốc...xong ăn mấy miếng cam...tự nhiên nhớ tới con nhỏ...với món cam vắt pha tý muối của nhỏ...Xong xuôi cái bụng nó qua qua cái laptop, coi coi máy con nhỏ có gì....chẳng có gì hết, giống như máy mới hoàn toàn ấy...chỉ có một thư mục con nhỏ mở sẵn để trên dưới màn hình....thì ra toàn là phim...có phim hài, phim kinh dị, phim hành động, phim hoạt hình nửa....mỗi loại vài phim...Chắc là con nhỏ mới down về, check time trên IDM là biết mà, có lẽ sợ nó buồn nên con nhỏ cố ý để laptop lại đây mà...Mĩm cười...thấy ấm áp một chút, hình ảnh con nhỏ bớt lạnh hơn trong lòng nó thêm một chút...
Đứng dậy khóa cửa cẩn thận nó quay lại trước máy chọn 1 phim kinh dị để xem cho dễ ngủ K...Có điện thoại...là chị
- Alo nhox khùng đang làm gì đó
- Mới nghe dc đã la ngta khùng rồi nghen
- Hihi kệ ta...hỏi đang làm gì mà
- Ừ..đang làm việc....
- Sao hổng nghe tiếng ồn gì hết vậy
- À...ừ nhox trốn vô tolet nghe dt nè, quản lí bít nghe dt la chết
- Hì hì dzậy hả...khó tính dzạ...
- Gọi có gì hok
- Hok....ngứa tay gọi chơi á
- Sax...bó tay chị xấu xí lun
- Hứ cấm gọi tên đó nghen...ta là nữ hoàng biết chưa
- Bít rồi...nữ hoàng gì hok có hiền miếng nào
- Hiền cho ngta ăn hiếp hả haha mà nè...chủ nhật...hok dc thất hẹn nửa đó
- Rồi biết rồi, chủ nhật nghĩ học..đâu lí do gì thất hẹn nửa
- Uhm..vậy ngoan...bữa đó ta làm bánh cho ngươi ăn
- Biết làm hok...đó
- Hok....
- Sax..dzậy sao làm
- Thì học làm dc chưa..đừng coi thường nha..chị thông minh lắm đó
- Ớn hok...ừ nhớ làm..mua dùm nhox lun mấy viên thuốc đau bụng hen haha
- Xí...hok phải dễ dc ăn bánh ta làm đâu nghe chưa...có đau bụng cũng phải ăn...ko cho bỏ
- Tại sao...muốn giết nhox hả
- Haha ko tại sao hết đó là lệnh
- Hix tàn nhẫn quá nha
- Hihi mới biết hả...thui hok nói với nhox nửa chị phải đi rùi
- Đi đâu
- Nhìu chiện đi làm đi, nói hoài...tut tut...
Bó tay với chị...lớn rồi mà cứ như con nít ấy..ào ào ko khác gì cơn gió cơn gió...một cơn gió nghịch ngượm, dễ thương....và cũng xa quá....Lòng nó lại thoải mái hơn...từ ngày đầu nc với chị trên mạng...nó cũng ko biết lý do tại sao, nhưng cứ buồn...nc với chị...là nó lại vui...lại yêu đời...Bộ phim kinh dị này đúng kinh dị, Saw5....coi mà ớn tới óc...chị nó mà xem phim này...dám chừng cắn lìa cái tay nó lúc nào ko hay luôn à ...Xem phim dc một chút, đang hay...lại rủa cái thằng nào kê đơn thuốc cho nó, mí mắt cứ sụp xuống...cố gắng nhướng mắt lên coi...coi...coi và cuối cùng...nó coi bằng cái lỗ mũi.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 21
Thức dậy...mới 6h sáng...tin nhắn của chị.. vỏn vẹn 1 câu “do lam bieng day di”...cha chả..sáng sớm đã bị nói xấu...từ từ để đó chừng nào tay lành nt dc trả thù sau...Tiếng đập cửa ầm ầm...gượng dậy đi ra dùng chân mở cửa...Ông Kha với con bạn nó đang đứng ở ngoài....
- Dậy mày..đỡ chưa...đem đồ ăn sáng qua cho mày nè
- Ủa..mua chi tới 2 phần anh
- Đâu có thấy cái bịch cháo ai treo trước cửa tui đem vô lun đó – con bạn nó lên tiếng
- Dm mất công tau làm người tốt....thôi để tau phụ 1 phần (sax ông nội ăn hết 2 phần luôn đi)
- Để tui hâm nóng lại cho ông ăn – con bạn nhìn quanh..đi 1 vòng...rồi đứng nhìn nó
- Hâm bằng niềm tin hả ông
Nhà nó làm gì có bếp ga mà hâm đồ ăn
- Thôi đưa tui, ăn nguội cho nhanh, sợ nóng lắm
- Cũng dc, còn ấm ấm nè....ủa mà ai tốt bụng mua đồ ăn cho ông dzậy
- Uhm chắc bạn học tui
Nó đoán chắc là con nhỏ, vì vẫn là cháo thịt bầm với củ dền, khoai tây, carot....Bên trong có gói thuốc uống kèm mảnh giấy...”nhớ hâm nóng rùi ăn”....tự nhiên bật cười...
- Thằng điên. – ông Kha rủa nó.
----------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.svfu.vn. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.svfu,vn
----------------------------Ăn xong...nó uống thuốc...lại phải nhờ con bạn rót nước dùm...ông Kha với con bạn lục đục về quán....
- Anh Kha..cho em qua quán chơi với, nằm nhà buồn chết
- Đi nổi ko mày
- Nổi mà em bị tay chứ có bị chân đâu.
- Rồi đi luôn...Thúy khóa cửa cho nó em.
Qua tới quán....nó được đặc biệt đón tiếp một cách long trọng và đặc biệt...tràng pháo tay kéo dài từ cổng vào tận trong bếp cho người anh hùng dũng cảm cứu mỹ nhân...Đám khách nước ngoài với khách nước mình hok biết gì cũng đứng dậy vỗ tay huýt sao hưởng ứng mới ghê chứ ...Qua đây chơi là quyết định sai lầm...cái đám ác nhân này đem nó ra làm background để show hình, hành hạ thương binh ko thương tiếc, bị có 2 cái tay với 1 cái vai mà chúng nó đè mình ra băng bó thêmcái chân, cái ngực và cái đầu...cứ như mới chấn thương sọ não xong ấy...mấy người khách nước ngoài cũng nhàu dzô xin chụp hình ké mới shock chứ. Cả đám chơi vui vẻ, chỉ còn dc mấy đứa làm ca sáng ít gặp nó nên vẫn đi tiếp khách bình thường, bổng con nhỏ ở đâu lù lù bước vô. Nguyên đám im bặt, đứng tần ngần...nhìn qua nhìn lại, cái bọn hèn nhát này tản dần từng đứa từng đứa, để mình nó với đống băng đầy trên người. Con nhỏ đi lại đứng nhìn nó lạnh lùng phán 1 câu
- Đi thay băng!
Ông Kha chạy lại, kiu con bạn phụ tháo mấy cái băng dỏm ra
- Hay để anh chở nó đi
- Anh hok coi quán hả
Con nhỏ lạnh lùng nói mà hổng thèm quay lưng lại. Ông Kha với nó nhìn nhau lắc đầu, nhún vai chịu thua....Ngồi trên xe con nhỏ chẳng nói gì, nó cũng im lặng nhìn vu vơ...Thay băng là 1 cực hình đáng sợ nhất theo nó. Hôm nay gặp bà cô nào chứ ko phải mấy chị y tá hôm qua...cho nên cái đau càng x2 x3 lên....thiệt tình chắc phải kiu ông bộ trưởng ra cái luật y tá chỉ lấy con gái 30t đổ lại mới dc....Mặt mày nó đỏ bừng, mồ hôi đổ ra như tắm...nhưng miệng phải cố mĩm cười...con nhỏ đứng bên cạnh mặt lạnh tanh...nhưng nó vẫn thấy môi con nhỏ run run, có giọt đỏ đỏ nơi khóe môi...Cực hành đã xong, con nhỏ ko nói gì quay đi đóng tiền, giờ nó có muốn giành đóng tiền với con nhỏ cũng ko dc nửa rồi, tay có cử động dc nhiều đâu. Ngồi trên xe...nó đề nghị
- Chở về quán dùm đi
- Ko. về nhà nghĩ
- Ừ nhưng ghé quán làm cái này đã
Ko nói gì...con nhỏ cũng ghé quán giúp nó
- Ra nhanh đó!
Nó im lặng đi vào kiếm ông Kha kéo ổng lại nói nhỏ
- Anh Kha! Vô phòng giúp em cái này
- Dm gì nửa thằng ông nội
- Thì vào đây rồi biết
Nó nhờ ổng lấy bộ đồ trong tủ....
- Phụ em thay bộ đồ cái
- Cái gì.......dẹp dẹp...tau mà phải thay đồ dùm mày hả - ổng gạt phắt đi
- Để anh – tiếng chú đầu bếp ngoài cửa.
Vậy là ông Kha đi ra ngoài, chú đầu bếp kéo nó vào phòng tắm, người lớn dù sao cũng đỡ ngại, lau người cho nó mặc dù nó chối đẩy ra, rồi cũng xong, mặc quần áo vào...cảm ơn chú đầu bếp xong, nó quay trở ra xe cho con nhỏ chở về nhà....Nó nằm xuống nghĩ mệt, nảy giờ cử động hơi nhiều nên cũng đau, con nhỏ ngồi kế bên giở điện thoại ra chơi game. Nó chẳng nói gì, nằm im một hồi ngủ lúc nào ko ha, chắc do thuốc....SG buổi trưa nóng kinh người, nằm ngủ có một tí mà nó cũng cảm giác lưng, người ướt ướt vì mồ hôi...Bổng có làn gió nhẹ nhẹ, mát mát...nó mĩm cười dễ chịu chìm sâu vào giấc ngủ hơn.
- Nè dậy đi!...dậy dậy...
Nó mở mắt ra, nhìn đồng hồ cũng hơn 3h...Con nhỏ đặt trước mặt nó tô cháo lại cháo...ngán muốn chết nhưng nhìn mặt con nhỏ, ko ăn chắc bị đè đổ, vậy là nó lặng lẽ ăn cháo...con nhỏ đứng dậy đi về...sau lưng nó,cái quạt gió của ai còn mới quá đang quay vòng vòng thổi từng luồn gió mát vào người nó. Kế bên là cuốn tạp chí bị nhăn hết phân nửa, nhìn cũng đủ biết có ai đó đã sử dụng cuốn tạp chí này theo cách riêng : làm quạt.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 22
Cho tới mấy ngày sau đến khi vết thương của nó lành, tuy nó cảm thấy hơi thân hơn với con nhỏ nhưng suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại rằng con nhỏ làm tất cả như vậy chỉ là để trả ơn việc nó cứu con nhỏ....Mọi thứ diễn ra một cách im lặng, ko co nhiều lời nói, chỉ hành động...hành động trong im lặng...mấy ngày nửa trôi qua...vết thương của nó cơ bản cũng ổn định. Mỗi ngày con nhỏ vẫn xuất hiện đúng giờ để mang đồ ăn, trái cây cho nó, chở nó đi thay băng mặc dù có mấy lần nó nói ko cần qua nửa, ông Kha cũng có mấy lần giành với con nhỏ nhưng đều chỉ nhận lại sự im lặng của con nhỏ, tới giờ...nhỏ vẫn xuất hiện như chưa từng nghe ai nói gì.
Nó đã đi học, đi làm lại được. Ko cần phải bưng bê gì cả, đơn giản chỉ cần đi vòng vòng xem xét phụ ông Kha. Mấy ngón tay của nó cũng cử động dc cho nên có thể cầm viết oder cho khách nếu quán đông...Chị nó mấy ngay nay tự nhiên im bặt, thi thoảng có call cho nó, cãi nhau vài câu rồi thôi....với chị và nó như vậy là đủ, chẳng cần nói vấn đề gì cao xa, dài dòng...cãi nhau vài câu vậy là vui....ít nhất là với nó....
Thứ 7, ngày cuối tuần tuy vẫn còn băng nhưng vết thương khá ổn định vì dc chăm sóc tốt, thuốc tốt.Nó có thể tự chạy xe đạp đi làm dc rồi. Dựng xe vào góc, nó đi vào quán....con nhỏ ngồi đó tự bao giờ với ông Kha, trên bàn vẫn là ly cam vắt quen thuộc. Nó nhìn con nhỏ với ông Kha, gật đầu chào cho có lệ rồi đi thẳng vào quầy để ký tên sau đó quay ra làm việc. Nó hơn dc ông Kha quý ở cái biết tự giác làm, với lại hay tìm hiểu học hỏi nên vụ quản lí quán...nó cũng có học dc một chút kinh nghiệm. Ký tên hay ko với nó cũng chỉ là hình thức vì nó dc đặc cách mà....Mọi thứ diễn ra bình thường thì thằng đầu ngựa với 2 thằng hôm trước đi vào....kéo ghế ngồi chung với con nhỏ....Thằng đầu ngựa ngoắc nó lại...
- Nhóc 3 ly cafe đen mày.Đm tay băng đẹp mậy.
Nó gật đầu đi vào trong...Lát sau thằng phục vụ khác bưng cafe đi ra sau lưng nó thằng đầu ngựa lại lên tiếng
- Mày để cafe lên bàn cho tau
Nó nhìn con nhỏ, cười nhẹ rồi cố gắng cầm từng ly cafe để lên bàn...tay nó chạm vào nước đá...lạnh buốt, nước thấm vào vết thương khiến nó đau lắm...nhưng vẫn nở nụ cười khinh khỉnh, đến ly cafe cuối cùng thì vuột tay, ly cafe rơi xuống bàn làm văng cafe lên người tụi thằng đầu ngựa...lập tức nó nhận ngay một cú đấm vào giữa mặt “bốp”.....”bốp-xoảng”....Nó ngả ngửa ra mặt mũi tối sầm...tuy nhiên vẫn còn đủ tỉnh táo để suy luận...ủa nó bị đấm có 1 cái vậy tiếng bốp với xỏang tiếp theo là cái gì@@
Mở mắt ra...nhìn kỹ lại con nhỏ đang đứng, gương mặt và ánh mắt lạnh như băng, ông Kha với mấy thằng khác đều đứng yên sững người, nhìn qua thằng đầu ngựa, máu đang chảy trên đầu nó pha với màu của cafe, mảnh thủy tinh lấp lánh dưới chân, vài mảnh lấp lánh trên đầu nó....và tay con nhỏ cũng đang cầm 1 mảnh thủy tinh, máu nhỏ từng giọt dưới tay con nhỏ....Nếu có cảnh phim quay chậm lại (theo lời ông Kha kể sau này), nó sẽ nhìn thấy hình ảnh chẳng khác trong phim, ngay khi nó vừa lãnh nguyên cú đấm vào mặt chưa kịp té đến đất thì con nhỏ đã đứng dậy cầm luôn ly cafe phang thẳng vào đầu thằng đầu ngựa vừa đánh nó (quá dzữ...khà khà)...hôm nay thằng này chắc nó biết trước sẽ ăn chai hay sao nên nó nhuộm tóc trắng làm đầu nó giờ hỗn tạp đủ thứ màu nổi bật rất đẹp.
- Đm mày chết mẹ với tau rồi con dog...
Thằng đầu ngựa gầm lên cầm ly tính phang con nhỏ...ngay lúc đó nó dùng hết sức bình sinh lao đến sử dụng điểm tựa là cái bục bê tông đổ đặc dưới góc cột đạp vào đó tạo đà tung luôn 1 cú đạp thẳng vào ngực thằng đầu ngựa, thằng này to con nó nhỏ xíu, nên chỉ ngã lùi ra sau một tí, ko để thằng đầu ngựa có cơ hội sử dụng cái ly, nó xoay người vòng thêm 1 cú đá văng cái ly trên tay thằng đầu ngựa tiếp luôn 1 cú lên gối ngay vào bụng thằng đầu ngựa khiến nó ngả lăn quay. (thời này nó mới lên SG, lúc còn dưới quê chân nó rất khỏe vì đá bóng chân không với tụi bạn, đá theo dạng ghiền nên ngày nào cũng đá, có khi đá từ 8-9h sáng kéo dài tới 3-4h chiều mà ko nghỉ, người nó có thể yếu tất cả nhưng trừ chân ra, lùn thì lùn, ốm thì ốm nhưng là chân nó rất khỏe,trung vệ ko thể thiếu của đội bóng đá trường mà...bạn bè nó vẫn thường nói nó lun nhưng nhờ đá giò dzữ nên trung vệ thích hợp nhất – còn khi đang viết dòng này, chân cẳng yếu lắm rồi, SG...ko có điều kiện cho nó tập luyện nửa)...Mọi thứ diễn ra trong vòng tít tắt vài giây, chân chạm đất, nó cũng khụy xuống ngã nhào vì đơn giản tay nó đau ko có đà để giữ thăng bằng....
Cũng may cho thằng đầu ngựa là nó bây giờ khác nó lúc còn cấp 2, khi mới học võ của ông thầy già sống lang thang....theo lời ông ngoại nó nói, nếu nó có điều kiện học thêm vài năm với thầy thì việc nó đánh chết thằng đầu ngựa trong vòng 5 nốt nhạc là chuyện bình thường. Võ của thầy nó là võ môn phái xưa của vùng miền Tây, người sáng tạo ra nó đơn giản vì 1 mục đích “tiêu diệt” dùng để đánh trận, nguồn góc cũng từ hồi vua Nguyễn Ánh chạy vào đất miền Tây. Cho nên theo thầy 2 năm, nó chỉ dc dạy một vài thế cơ bản để tránh né, tập luyện chân, tay và dạy nó phải tâm tịnh...Thầy nó biết nếu dạy nhiều hơn vào lúc cái tuổi trẻ bồng bột của nó thì sẽ mang họa....nghe nói, lúc còn đánh giặc, thầy nó một mình đánh chết ngay 3 thằng mỹ...Đó là trận đánh giáp lá cà ngay trên ruộng...tiếc là nó phải chuyển đi xa để tiếp tục việc học, khi quay trở lại...thầy đã về với đất...một môn võ hay dường như bị thất truyền. Nhờ học vài chiêu từ thầy mà nó áp dụng thực tế, đập vỡ mặt 1 thằng để bảo vệ nhỏ bạn thân bị ăn hiếp, mấy thế chân nó áp dụng vào việc đá bóng, khà khà bởi vậy nó nổi tiếng ở huyện vì cái vụ đốn giò lấn người ko bao giờ thua, nhiều thằng to cao khỏe hơn chạy đua banh với nó, nhưng vẫn bị nó dùng chân lấn văng. Còn bây giờ cũng lấn có điều...thằng văng là nó.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 23
Trở lại lúc ấy, nó té xuống vì mất đà...2 thằng kia thừa cơ định lao vào hội đồng nó thì ông Kha đập bàn cái rầm nghiến răng
- Biến...
Xung quanh khách nhốn nháo cả lên...Tụi nó khựng lại, mấy ông bảo vệ cũng chạy tới kịp lúc đứng che cho nó, mấy thằng phục vụ thân thân thằng cầm cây, thằng cầm đá chạy ào đến.Xem bộ thất thế...mấy thằng này im ỉm kéo thằng đầu ngựa dậy nhanh chân đi khỏi quán ko quên quay lại chỉ vào mặt con nhỏ, còn nó nằm 1 đống có chỉ nó cũng hổng thấy ...2 ông bảo vệ kéo nó dậy lên ghế ngồi...ông Kha giải tán mấy đứa phục vụ rồi lo đi trấn an giải thích với khách...nó quay qua nhìn con nhỏ, đưa tay lấy mãnh thủy tinh trên tay nhỏ xuống im lặng lấy khăn giấy lau máu trên tay con nhỏ. Cũng ko nặng, chỉ xướt tay một tí à, coi mặt vậy mà cũng giang hồ ớn...quyết liệt và dứt khoát con nhỏ là vậy..vết thương động khá đau nhưng nó vẫn mĩm cười....Mọi thứ ổn...nó đi thay đồ khác, lén giấu chiếc áo bị dính máu vì động vết thương rồi quay trở ra làm tiếp. Con nhỏ vẫn ngồi im...Trong đầu nó có linh tính...tụi kia ko bỏ qua việc này dễ dàng như vậy đâu....thiệt tình mới lên SG bon chen hơn tháng mà tùm lum chiện...đúng là đi làm hổng coi ngày đây mừ >.<
Sài Gòn đêm...trời mát và vắng...Dọn dẹp mọi thứ xong nó lặng lẽ lấy xe đạp cọc cạch về nhà...Sau lưng con nhỏ chạy xe theo, nó cũng ko ngoái lại nhìn..chắc con nhỏ lo nó bị tụi kia đón đường nửa đây...thiệt là, đi theo mất công vướng chân nó chứ làm dc gì đâu....Chẳng mất sự chờ đợi lâu, tiếng xe, tiếng rít ga gầm rú vang vọng giữa đêm...khu vực trước công viên phần mềm Quang Trung giờ này đúng là vắng thật...hơn mười chiếc xe gầm rú bao vây nó và bao vây luôn con nhỏ chạy sau lưng. Thôi xong....đêm nay chôn xác thật rồi M ơi...Nó sợ...thực sự nó rất sợ chết, bây giờ càng sợ vì nó chưa làm dc gì cho gia đình và bạn bè, cả ước mơ của nó chưa thực hiện dc mà...Sợ...đúng là sợ...nhưng ko có nghĩa quỳ khóc lóc van xin hay bỏ chạy...lần nào bị đánh nó cũng sợ, thằng nào nói ko sợ thằng đó xạo...nhưng sợ là 1 chuyện và mĩm cười khinh tụi nó là một chuyện....Con nhỏ bị đạp ngả xe, xô mạnh vào nó....đẩy con nhỏ phía sau bức tưởng đứng chắn trước mặt, nó thủ thế...thủ cho có chứ đánh đấm gì nổi, tay đau kiểu này solo còn ko lại nói gì cả chục thằng thế này, nhưng nó vẫn cười...sau lưng con nhỏ mặt lạnh tanh nói nhỏ
- Đồ tồi cười hoài (đồ tồi....câu này nghe quen quen =.=)
Nó quay lại nhìn con nhỏ...thiệt tình...rớt nước mắt rồi mà vẫn ráng giữ cái mặt lạnh chi ko biết...Nó bật cười
- Đ.m sắp chết còn cười nửa thằng chó
Cả đám phía sau lao nhao nhí nhố chửi đổng, 3 thằng lao vào...nó vung chân quét ngang ngực làm tụi nó lui lại....phía sau cả đám rít ga hưởng ứng cho 3 thằng này. Nếu ko có con nhỏ nó cũng chẳng quét chân cẳng chi cho mệt, đứng im chịu trận và cười như mọi lần cho đỡ mệt....Thằng đầu ngựa lao vào đấm nó...có con nhỏ sau lưng, né ko dc, nó đành gồng mình chịu cú đấm thẳng vào ngực...suýt tí là gãy lồng ngực rồi (nó ốm nhôm mà) bổng nghe cái bụp, thằng đầu ngựa rú lên như heo bị chọc tiết gục xuống trước mặt nó...eo ơi thằng này đi đánh lộn hok có đốt nhang trước nè, thì ra con nhỏ hoảng quá vung chân làm 1 cước...vào giữa hai chân thằng đầu ngựa....Nó quay lại nhìn con nhỏ mắt tròn xoe...con nhỏ cũng nhìn nó nước mắt chực trào ra...Thằng đầu ngựa nằm dưới đất gầm lên...
- Đ.m giết hai đứa nó cho tau...
Thêm 2-3 thằng gì đó lao vào hội đồng....nó chỉ kịp xoay lưng lại chịu đánh che cho con nhỏ...hình như lúc ấy có thằng đạp vào lưng làm nó chúi đầu vô ngực con nhỏ hay sao ấy, hèn gì êm êm, phê phê ... hành động theo bản năng thôi chả suy nghĩ gì sất...2 thằng nắm tay nó kéo quăng ra sau, 1 thằng khác vội nhàu tới nắm tóc con nhỏ (1 tay nắm tóc 1 tay che che dưới giữa hai chân...khà khà chắc rút kinh nghiệm của thằng đầu ngựa) nó vội gượng dậy chen vào giữa 2 thằng kia dùng chân phải phang 1 cú ngay màn tang thằng đang nắm đầu con nhỏ làm thằng đó đập đầu dzô tường gục tại chỗ (cũng may thằng này cũng nhỏ con) - coi dzậy cũng hạ dc 2 thằng rồi chứ giỡn...thêm 2 thằng khác nhảy xuống xe nhàu vô...thôi xong lành ít dữ nhiều...nó vội vòng tay sau bờ rào, lần này nó cuộn luôn 2 vòng tay chéo vào nhau cho chắc, cuối mặt nhìn con nhỏ cười cụng nhẹ vào đầu con nhỏ trêu...lần này lại ăn đạp ăn đấm, tay, vai nó bật máu...người ốm nhôm, yếu sức...kiểu này chịu chưa tới 10 giây nửa chắc gục quá >.<
Bổng có tiếng xe, đèn pha sáng cả 1 góc tối...khoảng 3 chiếc xe ô tô loại 12 chỗ thẳng kít lại sau lưng tụi thằng đầu ngựa....trên xe bước xuống một đám người...trong vòng vài giây....đám người đó đã kịp bao vây đám thằng đầu ngựa lại...người nó giờ mềm nhũn...ngồi xuống tựa vào ngực con nhỏ....nó chẳng thấy gì cả vì đèn xe chói quá..chỉ nghe tiếng la hét, vài tiếng kim loại va vào nhau,tiếng chửi nhau.......khoảng 4-5 bóng đen lao về đứng chắn trước mặt nó tay họ lăm lăm ống kim loại sáng sáng...Khoảng 5 phút mọi thứ kết thúc, nó cũng quen với ánh đèn xe...ông Kha với 2 người cao cao đô đô khác đạp thằng đầu ngựa xuống trước mặt nó, mấy ông này cũng ác, đi tới chỗ nó mà bước thẳng lên người mấy thằng nằm la liệt sau lưng....xe cộ mấy thằng này đều ngả rạp xuống..đa số tụi nó đều nằm 1đống ôm đầu ôm ngực, ôm bụng...có 1 thằng ôm hạ bộ nằm rên rỉ...Ông Kha ngồi xuống kế nó cười hì hì
- Tau rượt theo hổng kịp..mày có sao ko thằng quỷ
- Dạ...sao...sao nhiều lắm nó thở phì phò...
- Em có sao hok Thy (giờ mới biết tên con nhỏ)
Con nhỏ im lặng lắc đầu, đưa tay lau máu trên mặt cho nó. Ông Kha nắm đầu thằng đầu ngựa dậy nghiến răng
- Dm..em trai...cả chục thằng đè 1 thằng bị thương ko biết nhục hả mày. Nó ko bị thương mày nhắm 1 mình solo lại nó ko em trai (thôi cha đừng có xúi bậy nó bự hơn tui đó)
Ông đi với ông Kha đạp thẳng vô mặt thằng đi xe mô-tô rồi ngồi xuống vỗ vai nó...
- Thằng em mày dc. Tính sao với tụi này đây mày Kha..
- Mày muốn sao M
Nó chẳng nói gì...chỉ mĩm cười. Xin lỗi mày đầu ngựa...nói thẳng ra nó cũng hổng tốt lành gì, từ lúc ko còn đánh lộn nửa, luôn luôn đứng im cho người ta đánh và chỉ cười nhưng ko có nghĩa nó hiền lành, bạn bè nó cũng hay trả thù cho nó và thường cũng hỏi nó cái câu “ mày tính sao M”...nó cũng chẳng nói gì chỉ im lặng nhìn thằng kia cười...Lần này cũng vậy...nó mĩm cười nhìn thằng đầu ngựa nháy mắt (tao kèo trên rồi nha anh ngựa hí hí)...Ông Kha vỗ đầu nó cái bốp
- Cười cái đầu mày..về quán...- quay qua nói với ông kia
- Tính nó đi Huynh, tau về quán.Xong nói anh em qua quán tau làm vài chai.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 24
Ông bạn của ông Kha quay qua nói nhỏ gì đó với mấy người khác rồi phụ ông Kha dìu nó lên xe đi trước qua quán ông Kha...Quán này quán nhậu của nhà ông Kha, ko phải quán nó làm, ông Kha để cho em ổng quản lí, còn ổng thì qua làm quản lí quán café cho bạn ổng lấy kinh nghiệm...Con nhỏ cứ nắm chặt tay nó (đau thấu trời xanh nè chị 2 ơi) leo lê xe ngồi kế nó. Xe dừng lại trước nhà ông Kha...nhà khá rộng...có cả 1 khu giống như nhà hàng để khách nhậu...nói chung quán hoạt động thâu đêm, sau này có 1 time nó qua phụ quán lí quán, làm ngày nào cũng 4-5h sáng mới dc nghĩ.
Ông Kha gọi em gái ổng ra băng bó cho nó, con nhỏ vẫn ko chịu rời nó 1 bước...ổng lo tiếp đãi mấy người đi chung xe về nhà...Khoảng nửa tiếng sau, 2 chiếc xe còn lại chạy về tới trên xe kéo xuống ở đâu quá trời người..ít nhất cũng hơn 30 người, tiếng cười đùa, tiếng chửi, tiếng khoe nhau chiếc tích ầm ĩ cả quán nhậu. Nghe đâu sau khi nó đi...mấy ông đó nghe lệnh ông Huynh ko đánh thêm gì...chỉ ngồi nói chuyện với tụi đó...Cái ông tên Lâm...chắc cũng đứng sau ông Huynh nói nhỏ nhẹ lắm..bắt đọc địa chỉ nhà tụi thằng đầu ngựa còn tới quán hay đụng tới 1 ngón tay nó, thì ổng ghé đốt nhà thằng đó chơi thôi à (nghe nói dzậy ai biết thiệt hok) chỉ biết trước tiên mấy ổng đập banh xác mấy chiếc xe làm gương trước thôi....
- Thằng em mày cũng dc....hình như mày đứng che đòn cho em gái này phải ko....ngon lành
Ông Huynh cười hà hà vỗ vai nó (ông 2...vai con đang đau)
- Anh Kha có thằng em coi bộ gan dzữ
Tiếng cái ông mặc áo sơ mi thắt caravat đóng thùng cười cười...Giờ nhìn kỹ lại..mấy ông này đa số mặc đồ cũng tử tế. Mấy ông này là dân làm ăn, cho vay, cũng kinh doanh quán nhậu, nhà hàng....Giờ nó mới biết giang hồ thứ thiệt mấy ổng ăn nói nhỏ nhẹ, ăn mặc lịch sự lắm.
- Haha đàn em tau mà...nó hiền, dc cái giỏi...phụ tau quán lí quán cafe ngon lành.
- Dzô đi mấy ông...nói nhiều quá
- Dc dc dzô vài li đi thằng em...ông huynh đưa ly bia cho nó
Chưa kịp cầm, con nhỏ đã giật ly bia từ tay ông Huynh...cả đám sững người lại nhìn con nhỏ rồi cười ha hả...ông Huynh vỗ vai ông Kha đen đét
- Chết mẹ rồi Kha ơi...em nó ko cho thằng nhóc uống
Ông Kha cũng cười khì khì vỗ đầu nó cái bốp
- Thằng quỷ..tau kua em nó gần 2 tuần mày hổng nói gì mà hốt trước mũi tau mậy
Nó chưa kịp nói gì...con nhỏ trừng mắt nhìn ông Kha....lập tức ổng im liền...
- Thôi thôi anh sợ em rồi...2 đứa làm em nuôi anh dc chưa...dzô anh em, hôm nay tới sáng.
- Dzô dzô...chúc mừng thắng lợi....
Nó đưa tay tính cầm ly bia thì con nhỏ trừng mắt nhìn nó
- Bị thương ko dc uống
- 1 ly thôi..xả giao cho mấy ảnh vui...
Con nhỏ suy nghĩ....ông Huynh tiếp lời xin giúp nó....chứ ông Kha thì tắt đài với con nhỏ rồi. Cuối cùng con nhỏ cũng đưa cho nó ly bia...cả đám hoan hô...huýt sáo rùm trời...chợt có tiếng xe ga chạy ào vào, thì ra một anh chạy xe của nhỏ về...dc mấy phút sau lại có tiếng chửi đổng ngoài cổng...
- Đ.m tụi mày tau tưới cây có chút mà tụi mày bắt tau phải đạp xe về - (sax uýnh lộn mà còn đi tưới cây nửa))
Thì ra ông nào xui bị cả đám giao nhiệm vụ chạy xe đạp của nó về đang cọc cạch đạp xe vào cổng...mặt mày nhăn nhó....ông Kha lên tiếng
- Haha thôi coi như hy sinh vì thằng em tau..dzô cụng ly cho vui vẻ mày
Tiếng cười đùa lại ồn ào...hơn 30 con người mà...Dzô một tiếng rõ to...nó tu hết 1 ly bia trong sự vỗ tay hoan hô của bàn dân thiên hạ....ông Huynh vỗ đùi đanh đách
- Khá khá lắm em trai...dzô tiếp anh em... - ổng giơ ly bia lên, tay kia đưa ly khác cho nó
Con nhỏ liền trừng mắt nhìn ông Huynh rồi giựt ly bia uống ực ực hết sạch ly trong sự ngỡ ngàng của tất cả...Xong quay qua nó
- Dẹp.Ko uống nửa!
Cả đám lại dc dịp cười sảng khoái 1 lần nửa...
- Thôi em gái nói vậy rồi thì để thằng em nó nghĩ..anh em mình làm tiếp
- Đúng..ăn đi thằng em ngồi chơi với tụi anh
Nó gật gật đầu cười ngượng nhìn con nhỏ...ánh mắt con nhỏ vẫn lạnh như băng..nó thở phào gắp 1 miếng thịt...con nhỏ lấy đũa đập vô đũa nó làm rớt miếng thịt rồi quay ra nói với nhỏ phục vụ đứng gần đó
- Chị làm dùm 1 tô cháo thịt bầm. – con nhỏ quay qua nó nói tiếp – hổng dc ăn mấy món này.
Quê độ thiệt, trước mặt đông người mà con nhỏ cứ làm như ko có ai tồn tại ko bằng...Ông Kha lắc đầu...
- Hahaha...thôi xong đời mày rồi M ơi...chưa gì đã...hahaha
Cả đám cười rần...(có cái lỗ nào cho nó chui xuống trốn ko trời)....Ông Kha cũng hay...chỉ có một đêm mà huy động dc hơn 30 anh em giúp nó...Thực sự...ổng là người đầu tiên giúp đỡ dẫn dắt nó trong những ngày đầu bon chen ở đất Sài Thành này....đúng là một điều may mắn của nó.
Cuộc vui chè chén kéo dài đến gần sáng....còn nó chỉ dc chè chén với ly nc ngọt và tô cháo thịt @@...Ông Kha phải ở lại tiếp tục tăng 2 với mấy ông kia...nó dc 2 anh với con nhỏ áp tải về nhà...Đuối kèo thiệt...
- Cảm ơn 2 anh – nó đưa tay bắt (đừng bắt tay thiệt nha mấy ba tay con đau)
- Có gì đâu thằng em mày khách sáo quá..tụi anh về đây...1 ông đi ngang thầm thì vào tai nó - con nhỏ đẹp thiệt chúc mừng hahaha
Hai ông anh phóng xe đi, con nhỏ đỡ nó nằm xuống...
- Ngủ đi
- Còn....
- Ngủ đi nói nhiều
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 25
Nó cũng chẳng quan tâm, nằm nhắm mắt suy nghĩ...Con nhỏ ngồi ôm chân thu lu 1 góc nhìn vào cái máy tính...nhỏ mở 1 đoạn phim hài ra...tiếng phim hài nho nhỏ...nhưng chẳng làm dc đứa nào cười. Thực sự..rất khó đoán dc cảm xúc của nó lúc này dành cho con nhỏ, cảm giác ấm áp vì sự quan tâm chăm sóc của nhỏ, một chút ác cảm vẫn còn, chẳng biết con nhỏ nghĩ gì về nó, đối với nó như thế nào khi nó chẳng nói gì chẳng quan tâm gì tới con nhỏ...vậy mà con nhỏ lại dành một sự chú ý đặc biệt cho nó như vậy...Ngay cả việc lúc chiều rõ ràng con nhỏ đã dứt khoát cắt đứt quan hệ bạn bè với mấy đứa kia chỉ vì nó bị đánh...thật kỳ lạ. Rồi những giọt nước mắt của con nhỏ nửa, nhỏ đâu cần thiết phải rơi nước mắt vì 1 thằng nhóc xa lạ như nó chứ...Chợt nó quay qua nhìn con nhỏ...sax...nước mắt đang rơi trên mắt con nhỏ...gương mặt con nhỏ đã mất đi vẻ kiêu kì thường ngày...nó vội ngồi dậy chọt chọt vào vai con nhỏ
- Nè nè...sao tự nhiên khóc...nè nè..
Con nhỏ ko nói gì...nó đưa tay lau nước mắt trên mặt con nhỏ....Chợt con nhỏ quay qua ôm chầm lấy...gục đầu lên vai nó (vai bị thương lun@@ đau)....nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Em chịu thua anh....anh....huhu xin anh đừng...lạnh nhạt với em như vậy...em ko biết mình đang nghĩ gì nửa...nhưng...anh đừng như vậy nửa...mỗi lần anh nhìn em bằng anh mắt thờ ơ đó...em...em chịu ko nổi...huhu....mình đừng như vậy nửa nha anh.....huhu
Nó im lặng...chẳng nói lên lời..chỉ im lặng...bất ngờ vì những gì con nhỏ nói...môi nó nở 1 nụ cười...nụ cười thật nhẹ...ngập ngừng đưa tay lên bờ vai của nhỏ...nó thầm thì
- Ngủ đi...mọi chuyện qua rồi....ngủ nha
Con nhỏ siết chặt lấy nó gật gật đầu rồi buông người xuống, đầu áp lên ngực nó..im lặng....Đêm Sài Gòn...bình yên đến lạ...nhỏ ngủ ngon lành trong lòng nó...và nó cũng mĩm cười...đôi mắt đã bớt lạnh lùng hơn.....giấc ngủ đến nhẹ nhàng..ngọt ngào lắm J
Tiếng chuông điện thoại báo thức....người đau ê ẩm...cái vai trái của nó gần như tê dại đi...Hôm nay là ngày nó hẹn với chị. Thiệt tình, giờ mặt mũi cả người đau thế này ko biết lếch đi nổi ko...Nhưng biết sao dc, đã thất hẹn một lần rồi. Thôi cố gắng đi gặp chị vậy, chắc chị cũng hok trách gì nó đâu. Con nhỏ vẫn nằm ngủ ngon lành trong lòng nó. Gương mặt con nhỏ như thiên thần , đêm qua chắc con nhỏ mệt mõi kiệt sức lắm rồi...Khẽ nâng đầu con nhỏ đặt xuống gối...Nó cố hết sức đi thay bộ quần áo khác...Nhìn lại con nhỏ, đẹp quá...thực sự nó chẳng hiểu tại sao nó ko làm gì mà vẫn tiếp cận dc với con nhỏ...có lẽ...cuộc sống này tộn tại cái từ “duyên”. Khẽ chạm ngón tay vào đôi môi con nhỏ...nó mĩm cười, coi vậy mau nước mắt quá..son phấn nhòe đi vì nước mắt rùi...Con nhỏ khẽ cựa mình nũng nịu...
- Uhmmm ư...đừng phá để ngta ngủ...
Nó bật chiếc quạt lên, kéo cái mền phủ lên đôi chân trần của con nhỏ...cầm lấy điện thoại con nhỏ nó nhấn nút thu âm:
- “Nè đi qua gặp bà chị chút trưa hoặc 5h mới về...ngủ dậy gọi bà 2 kế bên mở cửa cho ra ngoài xong đóng cửa gửi chìa khóa dùm luôn nghen”
Xong xuôi nó khép cửa sổ, khóa luôn cửa chính gửi chìa khóa cho bà 2 kế bên...bà 2 ở ngay trước cửa phòng nó ở nhà suốt ngày vì nhà bà bán tạp hóa nhỏ, bà cũng già chẳng đi đâu bao giờ...Phải đóng cửa chính đề phòng con nhỏ nằm 1 mình giữa nhà, cơ thể hừng hực của con nhỏ ai nhìn mà chịu cho nổi, rủi thằng nào nó vào làm gì con nhỏ thì chết, với lại phòng giờ có laptop, điện thoại và máy quạt nửa...
Ngồi trên xe bus...lòng nó suy nghĩ linh tinh cả lên.Mới lên SG mà đã vướng quá nhiều mối quan hệ khá phức tạp. Lúc quyết định lên đây nó đã cắt đứt mọi quan hệ trai gái này nọ...đã đời cái vòng lẩn quẩn ấy vẫn đeo lấy nó và mức độ phức tap cũng tăng lên theo sắc đẹp của đối phương...dù sao nó cũng chỉ mới là thằng nhóc con...liệu nó theo dc dài lâu với những mối quan hệ có dấu hiệu của người lớn này ko nửa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét