vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Câu chuyện từ cuộc sống!!

Câu truyện mà các bạn sắp đọc do một bạn trai tên Tú hiện đang học K57A-TKNT viết. Là 1 người con trai nhưng Tú lại có nhiều cảm xúc và đam mê với viết truyện, Tú đã viết lên những câu truyện rất đỗi đời thường nhưng lại mang nhiều ý nghĩa thực cho người đọc. Dù là nó không có thật trong cuộc sống nhưng nó cũng đủ để phán ánh tình trạng của một số các bạn sinh viên bây giờ, nhất là các bạn tân sinh viên, mới bước chân vào cuộc sống tự lập, chưa định hình được đúng sai, suy nghĩ còn non nớt, cách sống buông thả nên rất dễ sa vào các cạm bẫy ngoài xã hội.


Các bạn hãy cùng đọc và cảm nhận theo suy nghĩ của mình nhé!

Nó sinh ra trong một gia đình nghèo,huyện Thái Thuỵ-Thái Bình.Gia đình nó là làm nông,cuộc sống đồng ruộng vất vả.Nó là con trưởng,dưới nó có 2 đứa em gái đứa lớn học lớp 10 và đứa nhỏ năm nay vào lớp 7.Gia đình tuy khó khăn nhưng ba mẹ nó vẫn cố gắng hết sức lo cho anh em nó được học hành đến nơi đến chốn. Bù lại vào đó nó là niềm động viên tinh thần hết sức to lớn tới bố mẹ,trong 3 năm học cấp 3 nó luôn là một trong những học sinh xuất sắc của trường,thời gian cho việc học ít nhưng nó luôn cố gắng.Năm cuối cấp nó sẽ phải quyết định con đường nó đi trong 2 kì thi sắp tới,kì thi tốt nghiệp với khả năng của nó,nó rất tự tin.Thời gian nó dành tất cả để ôn thi đại học.Bác Hoàng,bạn thân với ba nó đã hướng nó thi trường Lâm Nghiệp ngành quản lý đất đai,bác làm ở huyện,hứa sẽ xin nó một công việc ổn định sau khi ra trường với ngành này.Nó thích đại học luật hơn,nó muốn trở thành một luật sư thế nhưng theo ý gia đình dự tính sau khi ra trường,một công việc ổn định như bác Hoàng nói.Và thế là nó thi ĐH Lâm Nghiệp,trường ở T.T Xuân Mai-Chương Mỹ,một huyện nằm chính giữa rìa phía tây nam Hà Nội.Tới khi có giấy báo trúng tuyển Đại học thì cả nhà nó vừa mừng vừa lo,mừng vì nó đã đạt được thành quả bao lâu nay,lo vì ba mẹ sẽ phải vất vả nuôi nó học đại học,mẹ không bày tỏ ra bên ngoài điều gì ngoài sự vui mừng,tự hào về nó nhưng nó tự biết và hiểu rằng nhà nó nghèo,giờ đi học đại học thì bao nhiêu thứ tiền đổ dồn vào ba mẹ,tiền học phí,tiền thuê trọ,tiền chi tiêu ăn uống...mới tính đến đó thôi nó đã thấy thương ba mẹ,nó không muốn đi học nữa,nó muốn đi làm để nuôi bố,nuôi mẹ,nuôi các em nó ăn học.

Vừa đề cập đến vấn đề đó,mẹ đã hét thẳng vào mặt nó "Quân!Ba mẹ đã cố gắng nuôi mày ăn học,giờ là thành quả lớn nhất mày đạt được thì mày lại muốn bỏ là sao? Ba mẹ sẽ nuôi được mày đi học đại học! có đói có rách cũng không để mày bỏ dở giữa chừng! Mày mà không đi học tiếp thì bao giờ cho nhà mình hết nghèo,hết khổ?" – Mẹ nói những câu cuối cùng trong tiếng nấc nghẹn lòng...

Và thế là nó lên đường đi học đại học!

Ngày lên trường nhập học nó chỉ có một mình cùng với đống đồ đạc chuẩn bị mang theo,bước chân xuống cổng trường,ngôi trường mà nó sẽ học trong 4 năm sắp tới.Nó nhìn 1 lượt,hôm đi thi nó cũng chẳng để ý,chỉ chăm chú vào bài làm,khi xong cũng tính đi tính lại,,,giờ mới thấy trường rộng và đẹp,cây cối mát mẻ.Sau một hồi lâu,nó tìm G6,nơi làm thủ tục nhập học.nhìn vào sơ đồ trường trên tấm bảng,nó chẳng thể nào tìm ra.Phải hỏi mấy anh chị sinh viên tình nguyện chỉ đường nó mới đến được G6.Ngày hôm nay rất đông sinh viên nhập học,chen chúc mãi nó mới có số thứ tự làm thủ tục.

Xong xuôi thủ tục nó bước thật nhanh ra khỏi G6,ra ngoài không khí thoáng mát hẳn,gần tới cổng thì có tiếng gọi của một người con gái:

-"Bạn gì ơi!"

Nó nghe thấy nhưng vẫn bước đi tiếp vì ở nơi này thì làm gì có ai quen biết nó mà gọi.Nhưng tiếng gọi lại cất lên,lần này to rõ ràng hơn:

"Bạn gì mặc áo trắng ơi!"

Ngó nghiêng xung quanh làm gì có ai mặc áo trắng ngoài nó...Thế thì đúng là nó rồi! Nó quay người lại thấy một người con gái xinh xắn,mái tóc búi cao,đôi mắt to đen nở nụ cười và tiến lại với nó!

"Cậu gọi tớ à?" – Nó chỉ ngón tay vào mặt mình và hỏi.

"Thế chả gọi cậu thì ai! Cậu mới lên đây nhập học phải không?"

"Ừm.. đúng rồi! Nhưng có chuyện gì thế cậu?"

"Tại tớ thấy bộ dạng của cậu,đoán là người ở xa lên ! Tớ là người ở đây định giúp cậu thôi.Cậu tìm được phòng trọ chưa?"

"Tớ chưa cậu à ! Vừa đặt chân lên đây thì tớ vào trường làm thủ tục nên chưa kịp tìm"

"Vậy thế này đi ! Nhà bác tớ cho thuê trọ ngay gần đây,giá cả cũng hợp lý ! Nếu cậu không ngại thì ghé qua xem thế nào?"

Nó đứng thần người và không hiểu tại sao cô gái này lại muốn giúp nó lắp bắp:

"Cậu...là ai? Cậu...quen tớ à?"

"Ừ đúng rồi tớ quen cậu mà.Vừa quen xong.Tớ tên Linh còn cậu tên gì?"

"Tớ...tớ tên Quân"

"Vậy thì mình đi thôi,tớ dẫn cậu đi!" - Cô gái cười rạng rỡ và đầy tự tin.

Nó nghĩ bụng không khéo cô gái này có mưu đồ gì đó với nó chứ làm gì có người tự dưng đi giúp không công! Nhưng nó vẫn thử đi xem chỗ trọ,nếu không ổn hay giá cao thì thôi,nó cũng chẳng mất gì...

"Ừ! Cảm ơn cậu nhé!"

Nó và cô gái lạ lùng kia đi bộ,vừa đi vừa nói chuyện hỏi han nhau. Cô gái nói chuyện như thân thiết nó từ lâu lắm rồi,đầy tự tin không một chút e ngại... Đến nơi trọ cô gái hỏi người chủ phòng trọ(nó đoán đây là bác mà cô kể) mở phòng cho nó xem.Căn phòng không lớn lắm có giường,tủ và một cái bàn để sẵn...căn phòng sạch sẽ gọn gàng. Đây là một phòng trọ lý tưởng cho sinh viên – nó nghĩ….Và tiền thuê cũng hợp lí với nó vì không phải phòng khép kín,.. nó suy nghĩ một lúc và đồng ý.Cô gái tên Linh ra về,nó tiễn cô ra đến cổng và cảm ơn rối rít.Nó vừa quay người vào thì lại nghe tiếng gọi của cô:

"À à! Quân ơi!"

"Ơi cậu! Cậu để quên gì à?"

"Không...! Mà số điện thoại của cậu là gì để chúng mình tiện liên lạc"

"Ừm! Số tớ đây cậu nháy sang đi!"

"Rồi !! Cứ thế nhé.. chúng mình học cùng lớp nên còn gặp nhau nhiều!"

"Ơ...ơ...Thật à?"

"Thật chứ sao! Cậu xem giấy nhập học đi,cùng 57a Quản Lí Đất Đai thì chẳng cùng lớp thì gì.Thôi cậu sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi đi.Tớ về đây" – Cô gái vẫy tay chào nó...

Nó ngơ ngơ vì toàn những chuyện lạ lùng đến với nó..một người con gái xinh xắn làm quen với nó,giúp nó tìm phòng trọ,và mọi thứ lạ hơn vì nó là thằng nhà quê,còn biết cùng lớp với nó nữa chứ,??? ...Dọn dẹp xong xuôi,ngay lập tức nó gọi điện thông báo với ba mẹ ở quê về tình hình nó ở trên này đã ổn,ba mẹ không phải lo lắng cho nó nữa.Vừa buông máy thì có tin nhắn từ Linh - cô gái nó vừa quen.

"Cậu dọn dẹp,sắp xếp đồ đạc xong chưa???"

"Tớ vừa dọn xong cậu à"

"Thế cậu ăn gì chưa vậy???"

"Tớ mải dọn đồ nên chưa kịp ăn,tớ chuẩn bị đi ăn đây"

"Hay quá!!! Tớ cũng chưa ăn gì,bọn mình cùng đi ăn đi,cậu ở phòng đợi tớ nhé!Tớ qua bây giờ đây!! !Hi"

Nó ngượng ngùng,lúng túng không biết phải trả lời như thế nào..Tiền mẹ đưa cho nó không nhiều nếu ăn tiêu phung phí thì tiền đâu mà học nữa..đi ăn chẳng nhẽ lại bắt cô gái đã giúp nó trả tiền...! Nó không nhắn tin lại và ngồi lặng im mong đó chỉ là tin nhắn đùa.Lát sau có tiếng mở cổng,tiếng bước chân lại gần phòng trọ của nó..khẽ gõ cửa!

"Quân ơi! Linh đây ... Đi thôi! Let's go !!!!"

"Ơ.. đây đây.. đợi tớ tí" - Giờ thì không thể chối nữa rồi,nó nghĩ.

Linh đứng chờ nó ngay trước cửa! Linh vẫn nở nụ cười rạng rỡ:

"Lâu thế"

"Tớ vừa thay quần áo! Xin lỗi đã để cậu phải đợi.. mình đi thôi!"

Trên đường đi nó và Linh trò chuyện vui vẻ.Linh nói cho nó biết con dốc này gọi là Dốc sinh viên,ở đây gần trường,an ninh cũng tốt nên sinh viên trọ rất đông.Nhà bác Linh cho thuê phòng lâu rồi,giá cả thì vừa phải và bác cũng dễ tính lắm.Nó nhìn xung quanh và tưởng tượng đường đi.Hình như chỗ kia còn có một cổng ra nữa thì phải..nó đang lơ ngơ thì Linh nói:

“ Nhìn gì thế Quân,ở kia là cổng phụ của trường đó,hôm nào rảnh tớ dẫn cậu đi quanh trường một vòng,không lại lạc thì buồn cười,,hjhj,”

Linh dừng lại ở quán bánh mì cạnh cổng còn nó vẫn mải bước tiếp.Linh nắm vào cổ tay nó kéo lại:

"Đây rồi Quân!Tớ thích ăn bánh mì!"

Nó sững người. Đây là lần đầu tiên có một người con gái nắm tay nó,nó cảm nhận được đôi tay mềm mại ấm áp từ Linh! Vui mừng vì Linh lại thích ăn bánh mì,may quá,phù hợp với túi tiền của nó.Giờ nó mới để ý kĩ khuôn mặt Linh,làn da Linh trắng không đen nhẻm vì cháy nắng như nó,khuôn mặt hiền,xinh xắn,đôi môi đánh son màu nhẹ càng làm cho Linh rạng rỡ khi cười,nụ cười có thể làm ngây ngất tất cả các chàng trai – nó thầm nghĩ.

"Quân sao mà nhìn tớ chằm chằm thế! Mặt tớ có nhọ à??"

"Không..không..không có gì"- Nó đỏ mặt quay sang một bên,không dám nhìn Linh nữa..

"Nhìn Quân đẹp trai lắm đấy biết không! Nhưng mà nhát như thỏ đế ý"

Nó càng đỏ mặt hơn khi Linh nói vậy

"Đấy đấy mặt lại đỏ hơn rồi kìa ..."

Hai người đi về,nó chỉ cắm mặt xuống đất mà đi,Linh nói nó nhát là không sai,từ bé đến lớn nó đã thân mật với người con gái nào đâu.Nó tiễn Linh về nhà,nhà Linh ngoài đường lớn gần ngã ba:

"Thôi đến nhà tớ rồi! Tớ vào nhé ,Quân về đi,,!"

Linh vẫy tay chào rồi nhanh chân bước vào nhà,ngôi nhà 3 tầng to lớn,mặt tiền rộng,trước của nhà có nhiều bồn cây bonsai tạo dáng tuyệt đẹp.
Nó tự hỏi bản thân "Tại sao một cô gái xinh đẹp,nhà giàu như Linh lại đi làm thân với thằng nhà quê nghèo túng như mình,người như Linh thì khó gì tìm bạn...???" Nó nghĩ vu vơ bước về xóm trọ.

Buổi chiều nó đi mua những đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày,từ bếp,nồi,chậu,móc quần áo cho đến cốc nước,bàn chải.Bao nhiêu thứ,ở đây cái gì cũng đắt,may mà còn không phải trong nội thành nếu không còn đắt đỏ hơn nữa.Cơm tối xong.Nằm cố nhắm mắt để ngủ nhưng nó không tài nào ngủ nổi...những sự việc ngày hôm nay đúng là kỳ lạ...cô gái kỳ lạ... Còn việc Linh nói học cùng lớp với nó thì ai mà tin được,không thể trùng hợp đến thế...Nghĩ rồi nó thiếp vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.7h15p sáng,tiếng nhạc chuông điện thoại kêu thành từng hồi làm nó tỉnh giấc..ú ớ cầm điện thoại lên nghe:

"Aa...L..ô.."

"Trời ơi! Giờ này mà vẫn còn cái giọng ngái ngủ đấy nữa... dậy nhanh sắp vào giờ học rồi đấy"

Đó là cuộc gọi từ Linh.

"Hả..." Nó văng điện thoại luống cuống chuẩn bị quần áo,tuần đầu tiên là tuần học chính trị.nó cũng chỉ cần mang quyển vở...Chạy hộc mạng đến trường,đến cửa giảng đường G6,hai tay chống vào đầu gối thở dốc,vừa ngẩng mặt lên thì nó trố mắt nhìn.Linh đang ngồi ngay hàng ghế đầu vị trí lớp 57a-QLĐĐ mỉm cười với nó:

"Quân ngồi đây! Tớ dành chỗ cho cậu đấy!"

Các ánh mắt xung quanh đổ dồn vào nó,một cái thằng như nó lại được người con gái xinh đẹp như Linh để ý,dành chỗ cho đúng là lạ đời.Hầu như G6 chẳng chứa nổi hết tất cả sinh viên k57,nhiều bạn loay hoay mãi mới có chỗ người đúng vị trí lớp mình.quản lý đất đai và kế toán là 2 ngành nhiều lớp nhất.Nó gượng cười và bỏ đi hết những cái nhìn xung quanh tiến vào ngồi cạnh Linh,mặt đỏ ửng lên,tay gãi đầu:

"Cảm..cảm ơn cậu nhé!"

Cứ như vậy các giờ học, buổi học mau chóng trôi qua.

***

Mới vậy mà đã được 3 tháng kể từ lần đầu nó và Linh gặp nhau,3 tháng cũng là khoảng thời gian nó thầm yêu Linh từ những ngày đầu học chính trị,quân sự nhưng nó chẳng dám thể hiện,chỉ đơn giản vì nó nghèo.Bên ngoài nó và Linh là 2 người bạn thân thiết,gắn bó... Còn về học tập nó vẫn tiếp đà từ cấp 3 - là một sinh viên ưu tú của trường.Và đương nhiên nó cũng giúp đỡ được Linh nhiều trong việc học tập.Thỉnh thoảng Linh lại qua phòng trọ của nó nhờ giảng giúp nhiều bài mà Linh không hiểu.

Một buổi tối, Linh gọi cho nó.

"Alô"

"Quân à! Cậu có ở phòng trọ không ? Tớ qua nhé!"

"Tớ có! Bài tập hả Linh?"

Linh tắt máy ngay lập tức,chỉ vài phút sau Linh đã tới,mở cửa cho Linh...vẫn là hình ảnh Linh như mọi khi nhưng có cái gì đó biểu hiện không rõ ràng lắm,nó có cảm giác như Linh đang lo lắng về điều gì...

"Linh à! Cậu vào đi."

"Tớ...tớ..."- Linh lặng lẽ bước vào phòng và ấp úng.

"Cậu có chuyện gì à? Cậu kể tớ nghe đi!!!"

"Chỉ là...là..."

"Là sao...Cậu cứ nói đi tớ giữ bí mật cho! Biết đâu cậu nói tớ lại giúp được cậu"

"Thực ra tớ muốn nói là Tớ yêu Quân,,,Tớ thấy thích Quân ngay từ khi mới gặp lần đầu... - Linh ngập ngừng - Lâu nay tớ không dám nói là vì tớ sợ ảnh hưởng tới việc học của cậu, nhưng giờ tớ không thể giữ trong lòng lâu hơn được nữa... Cả ngày hôm nay tớ đã nghĩ rất nhiều và lúc này tớ phải nói ra điều đó" - Mặt Linh đỏ bừng.

... – Nó Đứng im như trời trồng.

"Tớ yêu cậu! Cậu nghe rõ chưa?"

Nó đơ người lại như bị hóa đá 

"Cậu yêu tớ không Quân?"- Câu nói của Linh như phát ra từ đáy lòng... Linh giương đôi mắt to đen láy nhìn nó như chờ đợi.

"Tớ không xứng Linh à! Tớ trước giờ vẫn là thằng nhà quê,tớ đâu có gì! Cậu là cô gái tốt nên sẽ có nhiều người ngoài kia sẵn sàng yêu cậu ... "

"Nhưng tớ yêu cậu! Quân! Cậu trả lời tớ được không? Cậu có chút tinh cảm nào dành cho tớ không?"

"Yêu tớ cậu sẽ chỉ khổ thôi! Cậu hãy tìm một ai khác được không?"

"Không... tớ không cần biết! Cậu... có yêu tớ không... Cậu trả lời đi...!" – Linh nói trong tiếng nghẹn ngào,hai khóe mắt linh hoen đỏ từ khi nào giờ đã khẽ rơi những giọt nước mắt

"Tớ...yêu Linh! Nhưng tớ không xứng với người con gái như Linh,những người con trai ngoài kia hơn tớ về mọi mặt" – Nó nói mà gần như hét...

"Vậy xin Quân đừng nói lời nào nữa" – Linh ôm chầm lấy nó,tựa vào ngực nó và khóc.

"Em...không cần gì từ anh! Ngoài tình cảm!"

Nó nghẹn lòng vì tình cảm của Linh dành cho nó mà nó không hề hay biết. Nó yêu Linh nhưng lâu nay nó không dám nói ra.Nó tưởng như không bao giờ có cơ hội để nói.Nó tự biết thân phận của mình,nó nghĩ nó không xứng đáng với người con gái đẹp về mọi mặt như Linh...nhưng bây giờ đôi tay nó như bị con tim điều khiển bởi bao nhiêu tình cảm bị dồn nén,tự nhốt bấy lâu nay.Nó dang đôi tay ôm lấy Linh...lần đầu tiên trong cuộc đời nó cảm nhận được tình yêu...mặc dù những lo toan vẫn còn nặng trĩu...




Chuyện nó và Linh yêu nhau làm tất cả mọi người xung quanh đều phải ngạc nhiên,đặc biệt là một cô gái như Linh lại yêu một thằng khố rách áo ôm như nó.

"Nó có cái quái gì mà Linh lại yêu nó..."- Đó là câu hỏi mà nhiều bạn của Linh tự đặt ra.

Nó loáng thoáng nghe từ những đứa bạn trong lớp,nó thực sự thấy xấu hổ,nó chẳng thể nói lại hay phản ứng,mọi người nói đâu có sai! Linh chắc hẳn cũng biết nhưng cô chẳng thèm bận tâm.Một lần đến G1 bao nhiêu con mắt dồn về nó chỉ trỏ,làm nó như người có lỗi vậy.Linh luôn quan tâm nó,yêu nó,chẳng đòi hỏi ở nó điều gì.Nó tin rằng sau này khi ra trường nó sẽ tìm được công việc ổn định,có thể ngẩng mặt lên và dành mọi điều tốt đẹp nhất cho Linh... Nhưng đây mới là năm thứ nhất,còn hơn 3 năm nữa nó mới có thể thực hiện cái giấc mơ đó,liệu Linh có còn bên nó,còn yêu nó như bây giờ,lòng nó như bị cào xé!

Nó sợ ngay ngày mai thôi Linh sẽ không còn yêu nó thì xung quanh nó nơi này sẽ không còn một ai thân thiết,không người thân,không bạn bè và không....Mới nghĩ đến đó nó đã thấy chạnh lòng.Nó sẽ đi tìm một công việc có thể làm thêm ngoài giờ học để có thể kiếm được tiền! Để không còn phải phụ thuộc vào khoản tiền mà mẹ nó gửi lên từ quê nữa.

"Cô lên! Cố lên!" Nó lẩm bẩm như đầy quyết tâm.

Nhưng tìm một công việc phù hợp không phải là dễ,nó hỏi xin việc bưng bê dọn dẹp trong các quán ăn,nhà hàng nhưng chỗ nào cũng đều đủ người làm rồi,tìm việc không đơn giản như nó nghĩ.Giá như có người giúp đỡ nó trong chuyện này."Hay là nhờ Linh,Linh là người ở đây chắc chắn sẽ giúp được nó." Nhưng mà...không...nó sẽ không nhờ Linh...sẽ xấu hổ lắm.Linh giúp nó bao nhiêu chuyện rồi chẳng nhẽ đến chuyện này cũng nhờ Linh giúp.

"Thôi bao giờ kiếm được việc thì cho Linh biết sau" – Nó lẩm bẩm nói một mình.

Nó suy nghĩ hồi lâu,chợt nhớ đến thằng Quyết học lớp B.. là người Xuân Mai.Quyết thỉnh thoảng hay nhờ nó giải hộ bài,,nó học và thi với Quyết nhiều môn,Quyết lười học,cùng vần Q nên khi thi giữa kì nó và Quyết ngồi cạnh nhau,nó thường cho Quyết xem bài.Có thể Quyết sẽ giúp được nó?" - như là phát hiện ra điều gì to lớn,nó mừng rỡ mà muốn ngày mai mau đến để nó có thể gặp và nhờ Quyết.Hôm sau học hóa đại cương tiết 3,4,5 cùng Quyết,nó chạy thật nhanh đến trường,thoáng từ cổng phụ vào,nó đã thấy Quyết đang ngồi ghế đá hút thuốc,nó tiến lại gần:

"Hôm nay ông đi học sớm thế ?"

"Ừ! Hôm nào chả thế đi sớm ngồi hút thuốc tí cho khuây khỏa đầu óc"- Nói dứt câu Quyết lại đưa điếu thuốc lên hít một hơi sâu khiến đầu thuốc cháy lên đỏ lừ.

"Tôi nhờ ông việc này được không? Chắc ông giúp được tôi đấy"- Nó e ngại nói.

"Cứ nói đê! Phải biết chuyện gì tôi mới giúp được chứ.Giờ bảo giúp được xong ông bảo tôi đi đưa thuốc phiện hộ để tôi chết à!" – Quyết cười,nó ngạc nhiên vì câu nói của Quyết.

"Không..không tôi.. định nhờ ông tìm hộ tôi việc làm thêm thôi,tôi muốn kiếm thêm ít tiền... tại ở đây tôi chẳng quen ai,ông là người ở đây,quen biết nhiều người có thể giúp được nên tôi mới nhờ tới ông.."

"Sao không nhờ cái Linh đó,,nó cũng là người ở đây,tìm một công việc cho ông làm thêm đâu có gì là khó với nó..sao ông không nhờ" –Quyết cười nhếch mép như đá đểu nó.

"Nhiều cái nó khó ông à! ông giúp tôi được không?.Tôi đi tìm việc mà ở đâu cũng không cần thêm người nữa."

"Cũng có đấy nhưng việc này không biết ông làm nổi không... việc này phải kín"- Quyết nói giọng như chuyện hệ trọng lắm.

"Việc gì?ông nói đi"

"Trông sới bạc !...nghĩa là ông chỉ việc ngồi quán nước gần xới để ý nhưng người xung quanh,trông chừng xem có người lạ hay công an quanh quẩn,lởn vởn không... Nếu có gì lạ thì thông báo cho tôi là được" – Quyết nói nhỏ nhưng có vẻ rất nghiêm túc,những câu nói của Quyết làm nó đờ người.Nó nghĩ Quyết là một dân giang hồ thực sự.Bề ngoài Quyết là đứa ít nói,quần áo,đầu tóc lúc nào cũng bóng mượt,mồm luôn ngoe nguẩy ngậm điếu thuốc,nó nghĩ Quyết là một công tử nhà giàu ăn chơi chứ không ngờ Quyết lại là một con bạc.

"Tôi...tôi không dám đâu.. nhỡ có chuyện gì thì..." nó run sợ nói

"Chuyện gì là chuyện gì? Công việc nhẹ nhàng chỉ việc ngồi uống trà đá với Alô thôi mà cũng sợ.Chẳng qua là có thằng làm chân trông sới vừa mới nghỉ nên mới có chỗ,không thì chẳng lấy đâu ra mà có việc dễ kiếm tiền thế,lương 200k/đêm từ 8h tối đến 4 giờ sáng. Chừng ấy đủ cho thằng như ông tiêu nhòe!"

Đúng là công việc này là phạm pháp,nhưng 200k/đêm mà chỉ việc ngồi uống nước và quan sát thì đúng là quá cuốn hút nó,số tiền ấy nó có thể chi tiêu cho nhiều thứ mà không cần tiền trợ cấp từ mẹ nó nữa... nhưng...nhưng... " - Nó đăm chiêu suy nghĩ!

"Thế là có làm không để còn biết,ông không làm thì cũng có người khác làm thôi tôi đâu có nhất thiết... ông đang nhờ tôi chứ có phải tôi nhờ ông đâu!" – Giọng Quyết cứng rắn làm nó quyết định trong thoáng chốc. "Không làm thì có người làm mất, lúc đấy tiếc cũng không kịp"- Nó nghĩ.

"Được! Thế bao giờ bắt đầu làm?"

"Tối nay tầm 7h30 ra quán nước đầu ngõ 3 Tổ 2 –xong alô tôi ra luôn,còn nhiều điều phải dặn ông,số điện thoại tôi đây ông nháy sang để tôi lưu,số lạ là tôi không nghe đâu"

Nó nhanh chóng ấn phím và nháy sang số của Quyết.

"Tôi nháy rồi đấy ! Cảm ơn ông nhiều nhé!"

"Ừ! Nhưng nhớ là phải giữ kín đấy,không nói với bất kì ai,ông để lộ là sẽ có nhiều chuyện xảy ra với ông đấy" - Giọng Quyết hùng hồn.

"Ừ ừ tôi biết rồi! Tôi không để ai biết đâu"

"Ừ! Liệu liệu mà tính".

"Cảm ơn ông nhiều nhá! tôi đi trước đây!"

"Ừ tối gặp lại" – Quyết lại cười nhếch mép.

Ngồi trong giờ học mà đầu óc nó cứ để đâu đâu,nó không biết việc nó vừa làm là đúng hay sai nữa,nhỡ có chuyện gì xảy ra thì... Nhưng nó cần tiền,nó không sống như thế này mãi được. Đến khi Linh vỗ vai nó thì nó mới ngớ người:

"Này này!Tình yêu! Sao mặt đờ ra thế,nói chuyện chả thèm nói lại...?" - Giọng Linh trách móc và khuôn mặt tỏ ra khó hiểu.

"Tại...tại anh hôm qua ngủ muộn nên hôm nay hơi mệt ý mà." – Nó cười ngượng.

"Hôm qua em nhắn tin với anh đến 10h anh đã ngủ rồi còn đâu." - Khuôn mặt Linh càng tỏ ra khó hiểu..

"Nửa đêm anh mới bị mất giấc." – Nó vẫn cố gượng cười.

"À à ... hay là nói dối mà thật ra thì bận đi chơi với em nào?" – Linh cười cười trêu chọc.

"Không không,anh bị mất ngủ thật" – Nó đỏ mặt làm Linh cười phá lên trong G5 khiến mọi người xung quanh phải nhìn vào cả hai người.

"Đúng thật là ngốc! Ngốc vừa thôi chứ " – Linh cười khúc khích.

"Thôi thôi suỵt suỵt mọi người đang nhìn em kia kìa..." - Nó khẽ nói thầm thì.

"Không phải đâu... Mọi người cười anh ngốc đấy .."

Nó ngượng ngùng câm như hến.Khả năng " hùng biện" của nó kém quá,nó đưa mắt nhìn Linh cười.

"Em cười xinh lắm!"

***

Đúng 7h30 nó có mặt tại quán nước Quyết bảo,sau cú điện thoại chỉ sau ít phút Quyết đã có mặt. Qua vài câu chào hỏi xã giao ban đầu cả 2 bắt đầu đi vào vấn đề chính,Quyết giải thích rõ ràng công việc của nó,đây là sới bạc của ông anh họ Quyết mở và Quyết cũng tham gia đánh bạc.Quyết tường tận chỉ nhà:

“Nhìn thấy căn nhà 3 tầng màu xanh kia không,sới ở cả trên tầng 2 và tầng 3.Hàng tối ông ngồi đây,chị bán nước cũng là người được thuê rồi,nhưng cần thêm người cho chắc.Khoảng 11h sẽ có dân phòng đi kiểm tra,lúc đó quán cũng dẹp.Ông chuyển sang chỗ cây bàng cạnh đường vào ngõ cho sinh viên trọ đó-Quyết vừa nói vừa chỉ tay cho nó biết.Ở đó có sẵn ghế và chiếu rồi.Mệt cũng phải tập trung quan sát đấy,yên tâm không sợ thiệt đâu.”

Nó nghe tỉ mỉ lời Quyết dặn.Buổi tối đó nó ngồi tại quán nước đầu ngõ,đến 11h nó chuyển sang gốc bàng,theo lời Quyết nói ngoài nó ra còn có 4 người khác làm công việc này và mỗi người một chốt ở các hướng.Mắt nó luôn lia lác đảo khu vực xung quanh xem có gì khác thường không.Linh nhắn tin đến thì nó nhắn lại với nội dung "Anh hôm nay hơi mệt anh ngủ trước nhé,mai ra lớp mình nói chuyện sau".

Cứ thế cuối cùng cũng hết thời gian hoạt động,một người đàn ông tiến đến gốc cây bàng cạnh nó.

"Mày là Quân bạn của thằng Quyết đúng không?"

"Đây là tiền công anh đưa trước cho mày một tháng,nên nhớ phải làm đều,nghỉ việc gấp cũng phải báo trước và không để ai biết" – Người đàn ông nhấn mạnh và đưa xấp tiền cho nó,không quên dặn thêm "Mày nhớ giữ kín đấy,làm tốt bọn anh không để mày thiệt đâu! Xong việc hôm nay rồi mày về mà nghỉ ngơi đi"

"Vầng! Em cảm ơn anh"

Người đàn ông lạnh lùng đi bộ vào phía trong ngõ.Nó cầm xấp tiền trong tay,tay nó run run lên vì từ bé đến lớn nó chưa bao giờ cầm nhiều tiền thế này.Nó đếm...1tr...2tr...5tr...6tr nó thấy vui như muốn điên lên,đúng là đồng tiền có sức cám dỗ.Nó cất tiền cẩn thận,nhét sâu vào trong túi quần,...

Những ngày tiếp theo cũng như vậy,đêm nó đi "làm" còn ngày nó ra lớp với bộ dạng mệt mỏi,gật gù trong giờ,Linh hỏi han nó cũng chẳng hề nói là nó đi đâu làm gì.nó chỉ vẽ lý do là gần đây nó không được khỏe,ậm ừ cho xong chuyện.Nó và Linh dần dần xa nhau vì ngày đi học thì nó như vậy còn tối về thì lao đầu ngay đi trông sới thời gian đâu mà trò chuyện,gọi điện,hò hẹn với Linh nữa ...

Trước đây nó luôn sợ một ngày nào đó Linh lạnh nhạt với nó nhưng giờ nó không ngờ nó là người làm như vậy với Linh.Nó đâu có để ý đến Linh như trước nữa,Linh không còn cười như xưa,nụ cười mà trước đây nó đã từng nhận xét "nụ cười rạng rỡ có thể làm ngây ngất tất cả các chàng trai" Linh thực sự buồn... buồn vì nó .. nó đang xa dần Linh.Linh không biết làm cách nào để cho nó có thể trở lại như xưa.Linh hỏi nó đâu có nói,gặng hỏi thì nó tỏ ra khó chịu ...và dù có chuyện gì thì nó cũng phải nói cho Linh nghe,cho Linh hiểu chứ ... nó làm Linh thất vọng.Còn về nó thì nó nghĩ giờ phải làm mà kiếm tiền,mà ngẩng cao đầu sống, không ai dám giễu cợt tình yêu của nó nữa,không còn là "đỉa bò chân hạc" nó sẽ kiếm tiền để tự chi trả cho cuộc sống của mình ở trên này,ba mẹ nó không còn vất vả nữa.

Thấm thoát thời gian trôi qua nó ngập trong giấc mộng kiếm tiền,đồng tiền làm mờ mắt nó. Giờ nó không còn là một thằng trông sới nữa mà là một con bạc...

Với khả năng tính toán, thống kê và sự nhanh nhẹn,nó đã được tiến cử làm con bạc bịp đánh thuê cho chủ sới.Nó không còn để ý gì xung quanh nữa...kể cả Linh.

Nếu trước thì thỉnh thoảng vẫn vẫn nhắn tin,gọi điện cho Linh thì bây giờ thì dừng hẳn,Linh gọi toàn vào lúc nó đang "bận" nên nó thay luôn sim.Nó thường xuyên nghỉ học không lý do,ngủ khách sạn... Con người nó đã thay đổi hoàn.Giờ nó không còn là thằng nhà quê với "chiếc áo trắng ngả mầu, chiếc quần vải, đôi dép quai hậu cũ nát" nữa rồi mà bây giờ nó như một tay chơi có hạng.Nó chẳng còn chú tâm vào sách vở nữa,sắp kiểm tra cuối kì nhưng nó bỏ bê hết.bao nhiêu tiết nó nghỉ học,kì này nó học 18 tín.Một thời gian không biết quyển sách quyển vở là gì,nó sẽ làm bài được bao nhiêu điểm đây???

Hôm nay nó tới bưu điện gửi hơn nửa số tiền nó kiếm được từ việc đánh bạc về cho gia đình ở quê với nội dung "Đây là số tiền do con đạt thành tích tốt trong học tập nên nhà trường thưởng! Bố mẹ dùng số tiền để sửa sang nhà cửa và lo cho các em nhé!",còn số còn lại nó để làm "vốn".
Vừa bước ra ngoài cửa bưu điện nó ngỡ ngàng,giật mình khi nhìn thấy Linh,Linh ngồi sau một chàng trai bóng bảy trên chiếc xe SH,mái tóc thường búi cao nay đã xõa ra và bay phấp phới trong gió,nó như con thú điên,cơn tức giận bùng lên trong nó,nó cất tiếng gọi như dồn tất cả sức lực

"Linhhhhhh..."

Linh ngoái đầu lại nhìn nó với ánh mắt buồn rồi quay đi,có vẻ gì đó u buồn từ đôi mắt của Linh mà nó không thể diễn tả được.Người nó ngẩn ngơ như không có hồn,nó không ngờ Linh lại làm như vậy với nó.


Nó tức giận đến tột cùng,phi thẳng về dốc sinh viên,về phòng nó để lấy chút đồ mang ra nơi phòng trọ mới tiện nghi hơn,hơn tháng nay nó đã không đặt chân trở về nơi này,mở cửa phòng ra,bày trước mắt nó là hàng chục lá thư nằm dưới đất,ngay sát cửa chắc là do ai đó đã nhét qua khe cửa.Cầm những lá thư lên nó đọc người như chết lặng,cái cảm giác này còn hơn cả khi thấy Linh đi cùng một người khác,nó cầm đọc lá thư này sang lá thư khác và... tất cả đều là thư của Linh gửi cho nó...

"Anh đi đâu vậy? Anh có biết em lo cho anh lắm không? Sao anh không đi học? Không cả về phòng nữa... anh giấu em điều gì à?"...

"Em không thể liên lạc được với anh... Em xin anh... anh đừng giấu em... Em đã làm sai gì??? Em xin lỗi..."

"Anh đang ở đâu! Sao anh lại đối xử với em như thế này...đừng xa em...em yêu anh...đừng bỏ em.."...

Nó đọc thư,hai hàng nước mắt tuôn rơi,nó đã khóc,nó đã làm người yêu nó phải khổ,phải buồn vì nó.Nó bước ra cổng bác chủ nhà với giọng theo:

"Dạo này mày đi đâu thế Quân! Không cả về đây! Thời gian trước con bé Linh tối nào cũng ngồi đợi mày trước cửa phòng,nó khóc nhiều lắm,nó còn hỏi bác xem mày đi đâu,tao chẳng hiểu nổi chúng mày nữa."

Hình như có cái gì gõ vào đầu nó,vào tâm can nó.Hình như bao lâu nay nó chìm trong một giấc ngủ dài mà quên đi hết hiện tại,quên hết cả hạnh phúc thật sự của nó rồi.Linh yêu một người con trai khác quan tâm Linh,yêu thương Linh và không khiến Linh phải buồn,phải khóc là đương nhiên.Nó xách đồ đạc,gọi 1 chiếc taxi và phóng thẳng xuống dốc lao ra đường. 

~~~~~~The End~~~~~

Một kết thúc đủ để ta hiểu,cám ơn mọi người đã đọc hết câu chuyện. Hi vọng mỗi người sẽ có những cảm nghĩ khác nhau khi đọc nó...^^

Theo: Nguyen Kim Anh TapChiVFU.Com

Svfu.Vn- Có tất cả những gì sinh viên Lâm Nghiệp cần