Blog Radio 179: Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình yêu, em nhé!

17 thg 5, 2013



Lá thư trong tuần


Bạn thân mến! Bạn đang đi trong những ngày cuối cùng của tháng 4. Thoảng trong gió như hát khúc ca về những ngày tháng 4 nhẹ dịu mà ngọt ngào.

Ai trong chúng ta cũng đều mong sau mỗi nỗi đau vết thương sẽ nhanh chóng tan biến và mỗi người lại có cách khác nhau để vượt qua nỗi đau ấy. Xin bạn đừng sợ mất mát đau khổ, xin bạn đừng trốn chạy những nỗi đau và yêu thương tự đáy trái tim mình bởi trốn chạy không bao giờ là cách chữa lành vết thương.

Mời bạn đến với Blog Radio tuần này với lá thư trong tuần: “Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình yêu, em nhé!”

Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình yêu, em nhé!

Viết cho em và cho những người trẻ như em.

Em yêu quý của chị!

Sẽ không nói về công việc, việc học tập nhưng chị muốn chia sẻ với em về tình yêu và cuộc sống. Và cũng sẽ không nói về hạnh phúc trong tình yêu, chị sẽ nói về sự đổ vỡ. Phải chăng con người ta, sinh ra và sống ở đời hầu như ai cũng sợ mất mát, sợ đổ vỡ và thường thì phải mất một thời gian khá lâu để có thể vượt qua.

Cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng vì còn nhiều nỗi lo. Ai đó đã từng nói, sống mà có cái để lo, đó đã là một hạnh phúc rồi! Em của chị có tin và có cùng suy nghĩ như vậy không? Bản thân mình, chị tin vào điều này trong một chừng mực tương đối thôi, vì không những có cái để lo mà còn phải biết cách lo như thế nào nữa. Lo thế nào để mình vừa cảm thấy thoải mái, không xem đó là một gánh nặng mà sự vật, sự việc được mình lo cũng phải cảm thấy dễ chịu và không bị áp lực em à!



Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình cảm. Không mất mát, không đổ vỡ, “không trọn vẹn” thì làm sao em biết được tình cảm và con người ấy có ý nghĩa như thế nào đối với em và cuộc sống của em. Không khuyến khích sự đổ vỡ ấy, vì đôi khi đổ vỡ làm con người ta tan tác lắm. Chỉ vỡ khi cần thiết thôi. Nhưng trong tình cảm không ai biết chính xác lúc nào thì nên và khi nào thì cần thiết để vỡ, phải không em? Sự đổ vỡ thường bắt đầu từ sự “lỗi nhịp” của hai con tim. Mà người ta thì hay quy tất cả về hai từ: không hợp. Và rồi cái ta nhìn thấy được là nỗi đau, là nước mắt, là sự dằn vặt, trách móc, là day dứt, là một trong hai sẽ cảm giác mình là người có lỗi. Tất cả những điều đó, cứ thế vô hình chung lại đẩy hai con người, hai tâm hồn, hai nửa quả tim, vốn đã từng gắn bó và thương yêu nhau nhiều lại thành ra xa cách. Và có phải là sẽ không có sự xa cách nào đau đớn hơn là khi phải xa người mà mình yêu dấu. Yêu dấu đến từng hơi thở, nhịp tim, yêu đến từng tế bào sống trong cơ thể. Không phải là chị đang cường điệu hóa lên sự yêu thương ấy, nhưng với những ai đã yêu và yêu thật chân thành, say đắm, sẽ hiểu thấu được cảm giác này.

Vỡ rồi, mất mát, xa cách nhau rồi vậy có nên cố gắng níu kéo, hàn gắn không? Câu trả lời là của em, người trẻ ạ! Phải tỉnh táo và sáng suốt trong mọi chuyện. Nghe thì dễ phải không em, nhưng làm được thì khó lắm! Nhưng khó không có nghĩa là không làm được. Hãy trang bị cho mình một quả tim ấm nồng và một cái đầu lạnh vừa đủ khi bước chân vào khu vườn có tên gọi “Vườn yêu” em nhé! Và… cũng phải cố gắng giữ được điều nay ngay cả khi không còn bên nhau nữa. Để làm gì người trẻ biết không? Để vẫn đủ tỉnh táo mà không thù hận, không oán người, trách mình, không làm khổ mình, khổ người, và cũng để chọn cho mình một cách khác mà bày tỏ và thể hiện sự yêu thương ấy. Nếu không thể là nồng nhiệt và cháy bỏng như thời còn bên nhau, thì ít ra cũng giữ chữ tình giữa những người đã có Duyên gặp gỡ nhau trong cuộc đời này.

Và sau sự đổ vỡ, mất mát ấy, nếu không hàn gắn được thì em của chị phải vững vàng lên nhé! Phải tự tin đưa tay ra để nắm lấy cơ hội mở một cánh cửa mới. Phải tự tin để mua “bông, băng và gạt” mà làm sạch, chữa lành cho vết thương đang còn há miệng, đau rát trong em, hay nếu đã là một vết thương lâu ngày, lên một lớp da mới rồi nhưng còn xấu xí, chưa được xinh đẹp vì còn dấu sẹo, thì em phải làm sao đấy để mà điểm tô cho nó. Em nên, cần và phải tin là nếu mình sống tốt, có một nhân sinh quan tích cực, luôn yêu thương và chia sẻ thì chắc chắn là cuộc đời này không “bạc” với mình đâu. Tuổi trẻ là một chặng đường quan trọng và góp phần hình thành nên rất nhiều những điều khác trong cuộc sống của em về sau. Và yêu thương là một phần không thể thiếu, là một phần tất yếu của tuổi trẻ. Tuổi trẻ mà không yêu, không nồng nhiệt với tình yêu thì phải chăng là ta đánh mất đi cái thi vị của cuộc đời, cái thú vị của cảm giác đó sao. Hãy để trái tim được rung lên, được đập rộn ràng, được khắc khoải, được nhớ nhung, được say đắm cũng như là được cựa mình để nhức nhối, để đau, để còn biết là: Mình đang sống, đang trải nghiệm và đang dần hoàn thiện mình.

Hôm nay, chị không nói với em về công việc, học tập về những hoài bão của tuổi trẻ. Vì chị tin, những người trẻ như em luôn cháy hết mình hoặc đang hoạch định cho mình những “kế hoạch”. Nhưng tình yêu, muôn thuở vẫn là một tình cảm, là một điều thiêng liêng và có khả năng chi phối, ảnh hưởng tới tâm thế, tình cảm và suy nghĩ của những người trẻ rất nhiều. Bên em còn gia đình, còn những người thân, bạn bè và những mối quan hệ khác. Phải dung hòa em nhé! Người yêu mình, người mình yêu, là một, là duy nhất. Tình yêu thương mình dành cho người đó và ngược lại cũng là một, là duy nhất nhưng hãy mở rộng cách nghĩ đó với những mối dây thân tình khác. Tất cả, với một đối tượng cũng chỉ có một và duy nhất mà thôi.

Hãy yêu thương bằng một trái tim thật chân thành, đau những nỗi đau rất thật, đủ rộng lượng, bao dung để mở lòng và tha thứ, như thế em sẽ thấy mình trưởng thành và khôn lớn hơn mỗi ngày trong phạm trù có tên gọi “yêu thương”.

Tản mạn một chút, trong một sớm tinh tươm, có nắng nhẹ và có một đôi điều muốn chia sẻ cùng em – người trẻ của chị ạ!

8h 43’ – TpHCM

• Gửi từ email Hoài Bão – hoai_bao868@


• Ngọt ngào Nâu

1. Đêm. Cho nỗi buồn rớt xuống vực sâu. Tôi đang nhớ Liên cồn cào, tôi play duy nhất bài Song from a secret garden, bởi đơn giản, đó là bài mà Liên hay nghe, nó gợi cho tôi một ít cảm giác Liên vẫn còn đâu đó quanh đây. Dẫu cho lòng tôi còn đau khổ đến mấy thì tôi vẫn không phủ nhận được một điều rằng tôi vẫn còn dành cho Liên rất nhiều tình cảm, nhiều, nhiều vô cùng. Ngày đó, tôi đã không đủ vị tha và dũng cảm để kéo Liên lại, xét cho cùng, nếu đó là sự lựa chọn của Liên thì chắc hẳn người đó xứng đáng.

Năm năm trước. Tôi và Liên từng là một đôi bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi học cùng từ cấp ba, nhà cách nhau một con đường, tôi thường đi qua con đường ấy chở Liên đến trường. Tình bạn trong sáng ấy đã lớn dần thành tình yêu khi chúng tôi học năm ba đại học. Sau này, chiếc xe đạp hồi cấp ba đã được thay thế bằng chiếc xe có gắn máy chạy bằng xăng. Liên trong sáng và dịu dàng,nàng thường cười khúc khích khi ngồi sau xe tôi. Thế nhưng, những ngày tháng hạnh phúc đó không nhiều. Khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, tôi và Liên đã chọn hai ngả đường khác nhau, và cho đến mãi bây giờ, tôi cũng không dám chắc tôi đã chọn sai hay đúng. Sau nửa năm ra trường, Liên chia tay tôi và kết hôn với sếp mình. Tôi như kẻ mất hồn, tôi biến thành một kẻ mất hết niềm tin vào tình yêu và cuộc sống.

2.Sau một năm không còn là chính mình, tôi đã dần trở lại, tôi đã chín chắn hơn rất nhiều. Hôm đó, của một năm về trước, Liên mãi mãi không còn là của tôi. Nhớ những kỉ niệm cũ, lòng tôi lại bồi hồi da diết. Chưa đến 5h chiều, tôi quyết định thu dọn đồ đạc và rời văn phòng sớm, bỏ hết mấy cái dự án dở dang, tôi khoác ba lô đi lang thang dọc bãi nổi sông Hồng, nơi ngày xưa tôi hay đưa Liên đến. Hai đứa thường tháo giày đi chân trần để cho những dấu chân in hằn trên cát. Liên thích những điều lãng mạn nên máu lãng tử cũng ngấm vào trong tôi. Tôi lôi mấy lon bia ra và ngồi xuống nhâm nhi.

- Này chú, chú có thể không ngồi ở đây được không? Một giọng nói cất lên.

- Đây là đất của nhà cháu à?

Tôi đáp lại bằng giọng ngang phè của một kẻ ngà ngà say.

- Tất nhiên là không, nhưng chú đang làm ảnh hưởng đến bức tranh của cháu đấy ! Mà cháu là người ở đây trước !

Giọng nói lại cất lên, một gương mặt non choẹt nhìn tôi đầy thách thức. Hình như nó vừa gọi tôi là “chú”. Tôi đâu có quá già, mới chỉ hai ngày chưa cạo râu thôi.
-Vậy à? Vậy “chú” đi vậy. Nhưng mà này cháu, chú mới có hai nhăm tuổi thôi đấy!

Đó là lần đầu tiên, tôi và con nhóc gặp nhau.

Một khoảng thời gian sau, tôi đến Nâu và gặp lại con nhóc lần trước. Nâu là một quán café gần đối diện công ty tôi đang làm bây giờ. Tôi chọn Nâu bởi vẻ mộc mạc trầm buồn, và bởi ở Nâu hay phát những bản nhạc tôi ưa thích. Tôi không nhận ra nhóc, nhưng nó là người bắt chuyện với tôi trước.

-Xin chào, ông chú say rượu hôm nay muốn uống gì ?

-Ơ…sao cô lại gọi tôi vậy?

-Vậy, chắc chú không phải người phá hỏng khung cảnh bức tranh của cháu hôm trước đâu nhỉ ?

Con nhóc cười tươi để lộ chiếc răng khểnh bên phải trông thật duyên.

-Àh, tôi nhớ rồi, hóa ra là cô bé. Tôi cười đáp lại.

Giữa khoảng trống lờ mờ, tranh tối tranh sáng của quán café, tôi gọi cho mình một đen đá, con nhóc phục vụ bưng ra cho tôi một vài chiếc cookies, tôi nhíu mày không hiểu, nó mỉm cười :

-Cho lần gặp lại thứ hai.

-Cảm ơn, nhưng tôi không thích đồ ngọt lắm.

-Thử một chiếc đi chú, công thức mới nhất của cháu đấy !

Con nhóc quay lưng đi và tôi thì nhún vai. Cũng được, nhưng chưa thể nói là ngon.


3. Tôi đến Nâu đều đặn mỗi tuần. Ba tháng nữa trôi qua, lần nào tôi cũng gọi cho mình một ly đen đá, nên cứ thành lệ, con nhóc bưng cho tôi mà không hỏi tôi nữa. Đôi lúc nó nán lại nói với tôi một vài câu bâng quơ, rồi lại chạy biến đi. Thường thì tôi im lặng còn nó huyên thuyên. Tôi có thói quen hay mang theo một quyển sách đến quán, khi thì tôi ngắm phố phường từ trên cao. Lại một ngày Hà Nội rét , ngồi trong Nâu nhâm nhi gần xong tách café, bất chợt nhìn xuống dưới đường, tôi như nhìn thấy bóng ai đó đi ngang. Đúng là Liên, tôi tính tiền café mà không kịp chờ lấy tiền thừa, tôi chạy như bay xuống đường và đuổi theo bóng hình ấy. Gần hai năm không gặp lại Liên, nhưng tôi có thể khẳng định không nhầm được, bởi trong tim tôi lúc nào cũng có bóng hình ấy. Tôi đuổi theo Liên sang bên kia đường, vào trung tâm thương mại. Cũng vừa hay, tôi nhìn thấy một bóng dáng khác đi bên cạnh, họ cùng nhau bước vào chiếc taxi, mất hút trong chiều mưa Hà Nội âm u ẩm ướt.

Tôi chán nản và buồn bã, bước chân vô định kéo tôi lên khu thương mại. Bỗng một ai đó phía sau giật áo tôi lại.

-Tiền thừa của chú !

Ơ, tôi ngoảnh đầu lại, thì ra là cô nhóc. Cô vừa nói vừa thở hổn hển, dường như cô đã chạy đuổi theo tôi, chỉ để đưa nắm tiền thừa chưa đến 50k. Thấy cô bé thở dốc, trong tôi chợt xuất hiện một cảm giác áy náy, tôi mua cho cô một lon coke.

-Chú vừa chạy theo ai đó đúng không?

Tôi nhìn con bé với ánh mắt dò xét, hình như nó đang quan tâm thái quá đến cuộc sống riêng tư của người khác thì phải.

Nó cười hì lảng chuyện khác.

-Nếu chú không nói thì thôi, nhưng không phải ai cháu cũng vậy đâu, cháu chỉ quan tâm đến người cháu thích thôi.

Ngụm nước trong miệng tôi bỗng dưng suýt phụt ra ngoài, trẻ con bây giờ ghê gớm thật, ngày xưa, ở cái tuổi nó, thế hệ bọn tôi đâu có ăn nói mạnh dạn như vậy. Tôi và nó. Đúng là một phát ngôn gây sốc. Tôi vẫn im lặng và mỉm cười.

4.Một ngày đến Nâu, tôi không thấy con nhóc đâu cả. Bình thường, nó đã mang cho tôi một tách đen đá và vài cái bánh cookies do nó tự làm. Quán vẫn vậy, đường phố vẫn vậy, nhưng hình như không có nó thì không gian hơi khác.

Chầu café một mình tiếp theo của tôi không phải đen đá như thường lệ mà là một capuchino thơm mùi kem sữa. Tôi ngạc nhiên nhìn nó như một kẻ từ ngoài hành tinh vừa rớt xuống trước mặt. Nó cũng lặng im ngồi xuống đối diện tôi, không phải cái mép dảo hoạt như những lần trước. Nó chìa ra trước mặt tôi một tấm hình, tấm hình tôi làm rơi từ quyển If you are here của mình.

-Hình như đây là người chú đuổi theo lần trước!

-Uhm.

-Người yêu chú đúng không? Trông chị ấy xinh quá !


-Uhm, người yêu cũ thôi cô bé ạ.


-Vậy , bây giờ thì sao?


-Bây giờ à? Như nhóc thấy đó, chú tuần nào chú cũng đi café một mình . Tôi cười


-Vì sao ?


-Vì chú không có ai yêu ! Tôi lại cười.


-Vậy, cháu được không ?


-Cháu à ? Ngụm capuchino trong miệng tôi lần thứ hai suýt bị ra ngoài trước mặt nó.


-Cháu nói nghiêm túc đấy, cháu thích chú từ lần đầu gặp chú cơ !


Tôi sốc. Hóa ra tôi bị cho vào tầm ngắm từ cái lần tôi ngật ngưỡng nơi bãi Giữa.


-Nhưng…


-Cho cháu cơ hội đi ! Cháu sẽ không làm phiền đến chú nhiều đâu !


Tôi không trả lời con bé. Nó hỏi mượn điện thoại của tôi, nó hí hoáy lưu số của nó lại và cười toe toét.


-Chú im lặng nghĩa là chú đồng ý !

Từ đó, tôi có người yêu, một cô người yêu khá dễ chịu, luôn biết khi nào tôi cần yên tĩnh để không làm phiền. Thực sự , tôi cũng phần nhiều bị thu hút bởi tính cách của cô nhóc, vừa tinh tế nhẹ nhàng nhưng cũng rất đỗi tinh nghịch đáng yêu. Chúng tôi sẽ cứ như thế, nếu như không có một ngày. Trời Hà Nội lại âm u, mưa lại giăng kín lối về. Liên xuất hiện trước mắt tôi với gương mặt nhòe nước. Tối đó, tôi có hẹn với con nhóc, tôi đã không nghe điện thoại, cũng quên mất rằng nó đang đợi tôi.


Gặp lại Liên khiến cho cảm giác của tôi bị xáo trộn hoàn toàn. Dù giờ đây giữa tôi và Liên chỉ còn lại tình bạn, nhưng thực sự tôi vẫn chơi vơi , tôi không biết mình làm vậy có xứng đáng với em hay không, khi em đã dành cho tôi rất nhiều quan tâm và tình cảm. Tôi cứ bị dày vò trong mớ hỗn độn ấy, khi là Liên, khi là em. Và tôi quyết định cho mình một chút thời gian.

Tôi tắt máy, chỉ để lại cho nó một tin nhắn duy nhất: “Chú xin lỗi, nhưng chú cần thời gian để xác định lại tình cảm của mình” và nhóc cũng chỉ nhắn lại cho tôi một tin duy nhất “ Cháu sẽ đợi”. Tôi hình dung được vẻ mặt của nó lúc này, tôi biết nó sẽ buồn lắm hoặc khóc hết nước mắt, nhưng tôi không cho phép bản thân mình lợi dụng nó. Những ngày qua tôi đã dằn vặt chính mình rất nhiều. Hình ảnh Liên vẫn còn trong tâm trí tôi, mặc dù, đôi lúc, trong tôi, nhóc hiện lên với gương mặt tinh nghịch và đáng yêu. Đôi khi tôi hình dung được cái nhếch môi của nó, cái nhếch môi ý chừng không thèm nói thêm với tôi bất kì điều gì.
5.Tôi ra đi, bay đến một phương trời mới, chị hai và anh rể đón tôi bằng nét hồ hởi hân hoan, biển Nha Trang về đêm thật bình lặng, tôi thường thả bộ lang thang từ lúc hoàng hôn, đứng trước biển, tôi thấy lòng mình thật nhỏ bé, đã đôi lúc tôi ước những con sóng kia có thể đánh trôi đi kí ức của tôi, hay ít nhất, để tôi chỉ nhớ về một người con gái, Liên hay nhóc. Tôi hay ngồi uống với một vài anh bạn đồng nghiệp trên bãi cát, và điều duy nhất là càng say tôi lại càng thấy đau khổ thật nhiều.

Một hình bóng nào đó quen thuộc, giày thể thao, váy xòe, một sự kết hợp vừa nữ tính lại vừa khỏe khoắn khiến tôi bất chợt chạy theo, không lẽ nào…Tôi đã nhầm, đó không phải là nhóc, chỉ là một sự tình cờ nhẫm lẫn, tôi mỉm cười, sao mình lại mong gặp lại nhỉ? Hơn một năm, tôi vẫn âm thầm vào blog của cô nhóc, tôi vẫn âm thầm vào face. Những entry của nhóc khiến tôi thấy mình thật không xứng đáng với tình cảm đó, nên tôi vẫn quyết định không comment. Tôi mong nhóc sẽ tìm thấy một tình yêu khác xứng đáng hơn tôi.

Tôi lại thả bộ với những ý nghĩ không tên, ngoài giờ làm việc, tôi không còn việc gì khác là đi dọc bờ biển. Tôi nhớ Hà Nội da diết, nhưng tôi không giám trở về, tôi sợ đi qua những con đường quen, khi xưa tôi và Liên cùng đi, đã lâu rồi, có lẽ như cảm xúc trong tôi đã chai lì, cho đến ngày tôi gặp cô nhóc. Càng ở bên, tôi lại càng nhớ đến Liên, tôi cũng không hiểu nổi sao nội tâm mình lại phức tạp đến thế. Chị ba đi cạnh lúc nào mà tôi không biết…

-Út à, chị biết Liên đã làm em tổn thương, nhưng em nên mở lòng mình ra đi, thấy em cứ thế này, tội nghiệp lắm.

Tôi mỉm cười, tôi vẫn đang chờ đợi. Nếu không phải là nhóc, tôi không biết mình sẽ mở lòng ra với ai được không nữa, tôi muốn thời gian trả lời cho mình câu hỏi bây giờ trong tôi là Liên hay nhóc ngự trị. Nhưng dường như, thời gian đã làm cho mọi sự thay đổi đi rất nhiều, và ta không thể kiểm soát được nó, con nhóc đặt trạng thái in relationship với một người khác, ngay khi tôi quyết định sẽ tìm lại, ngay khi tôi quyết định chọn cho mình một lối đi có tên nhóc, Nâu và những chiếc bánh cookies. Tôi buông xuôi ý định trở về Hà Nội. Có lẽ, con nhóc không còn mong mỏi sự hiện diện của tôi nữa. Vé máy bay đã đặt tôi quyết định hủy.

6.Chiều chủ nhật, bờ biển đông đúc, gió biển thổi vào mang theo cả hơi muối mặn chát . Tôi lại thả bộ với dòng suy nghĩ đắm chìm. Nhìn ra phía biển xa, tôi tự hỏi trong những con thuyền thấp thoáng, có con thuyền nào dành cho tôi.


- Này chú, có ai nói với chú là trốn chạy không bao giờ chữa lành vết thương không?


- Này cháu, cháu có nghĩ là mình nói chuyện nhầm người không?


- Chú có nghĩ là không quay đầu lại mà nói chuyện với người khác là bất lịch sự lắm không?


- Cháu có thể chạy ra trước này mà !


Đó là những câu chào hỏi cho hơn 300 ngày không gặp , chúng tôi vẫn thế, vẫn đối đáp với nhau bằng cái giọng ngang ngang như thế. Trước mặt tôi vẫn là váy xòe và giày thể thao.


- Chú đen đi nhiều lắm , nhưng đẹp hơn !


- Có ai không sạm đi vì gió biển đâu, còn cháu, xinh hơn nhiều !


-Sao chú không trở lại, chú có biết cháu đã đợi rất lâu rồi không?


-Chú xin lỗi, tôi chỉ biết lặng im.


-Chú có biết, cháu đã can đảm đến thế nào mới đến được đây không?


-Sao cháu tìm được chú? Tôi lảng đi và nói chuyện khác.


-Cháu đưa một đoàn khách đến đây. Ngày mai, cháu về Hà Nội rồi !

Chúng tôi cùng cười ngượng nghịu, cả hai đều chẳng biết nói gì, hoặc bởi vì không biết bắt đầu từ đâu, vì có quá nhiều điều cần nói. Vậy là chúng tôi cứ ngồi im lặng bên nhau cho đến khi sương ướt tóc. Con nhóc đứng lên, nó khẽ cất tiếng:

- Cháu đi đây, mai cháu về Hà Nội, chào chú .

Mặc cho tôi chưa kịp phản ứng, con nhóc quay lưng bước đi, nó bước đi nhanh quá, một lần nữa tôi lại như hình dung được những giọt nước mắt của con bé, và bất chợt, tôi như cảm thấy mình vừa đánh mất một cái gì đó lớn lao, y hệt như cái cảm giác lần trước tôi chia tay Liên. Tôi hiểu, tôi không thể buông tay, không thể để nó đi mất.

Tôi chạy theo…



Gửi từ email thiensu_cupid

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Svfu.Vn- Có tất cả những gì sinh viên Lâm Nghiệp cần