Xe đến nơi cũng vừa tối xẩm, có lẽ đây là chuyến xe muộn nhất trong ngày ở cái phố huyện nhỏ bé này...Thằng bạn nó đang đứng phía dưới cố gắng đưa mắt tìm nó.
- Hảo tau nè
Nó hét lên vẫy tay. Thằng Hảo chen vào những dòng người đang vội vàng xuống xe để lên chỗ nó ngồi
- Mày làm gì ra nông nổi này thằng quỷ...
- Ừ...
Thằng bạn khoát tay nó lên vai đỡ nó nhẹ nhàng đứng dậy từng bước từng bước xuống xe với sự giúp đỡ của anh bạn phụ xe...Yên vị trên chiếc EX chiến của thằng bạn nó cười
- Khỏe hả mậy
- Lo cho mày kìa. Giờ vô thẳng bệnh viện ha tau nhờ ông bác giữ giường dùm mày rồi
- Ừ cũng được
- À quên ăn gì chưa
- Chưa
- Để vô bệnh viện mày nằm đó tau chạy về kiu má tau nấu cho mày tô cháo
- Thôi phiền má 2 lắm mày mua cháo ở ngoài cũng dc
- Dẹp má tau biết bả la chết. thôi đi hok nói nhìu.
- Ờ
Thằng bạn chạy xe chầm chậm ra khỏi bến xe. Con đường nhỏ của thị trấn này chưa có gì thay đổi hết, nó mới đi khỏi nơi này có mấy tháng thôi mà.Những dãy nhà san sát lặng lẽ dưới ánh đèn đường, những cây hoa hoàng hậu rũ mình trong bóng đêm, mùi ngai ngái của hàng hoa sữa dọc con đường lớn nhất thị trấn khiến nó cảm thấy thật xao xuyến(nó vẫn luôn tự khoe với những đứa bạn ở xa rằng ko chỉ ở Hà Nội mà quê nó chẳng biết vì sao nhưng vẫn có rất nhiều hoa sữa đó)...Thời đi học ngày nào cũng đạp xe trên con đường này lang thang la cà cùng tụi bạn... Giờ mỗi đứa một đường...tự nhiên thấy phố huyện của nó vắng đến nao lòng.
- Hay tau kiu mấy thằng kia về thăm mày
- Thôi...để tụi nó học từ trên đó về đây cũng xa mà
- Ờ mày ngon đày đọa 1 mình tau
- Uhm chứ biết kiu ai giờ có mày ngu mới chạy tuốt trên thị xã về đón tau mà
- Dm...mày làm gì mà tàn tạ dzậy mậy. Đừng nói oánh lộn vì gái nửa à
- Hiểu tau dzữ
- Ôi dzào! Tau còn lạ gì mày boy vip của trường mày lên trển mà ko có gái theo tau chết liền
- Im mày...tau ko thích cái danh boy vip vớ vẫn đó đâu...hok có vui
- Mày ko thích những cũng lỡ mang cái danh rồi khó bỏ lắm con
- Ừ...thôi đừng nói chuyện này nửa. À mày đừng có tiết lộ cho đứa nào biết tau về đây đó.Phiền lắm
- Biết rồi. Thấy chưa cũng biết sợ gái kiếm hả
- Ờ
- Hay cho đại đứa bạn gái cũ nào của mày biết để nó vô coi chừng mày chứ tau đi học....đâu trực coi mày suốt dc
- Thôi quyết cắt đứt hết rồi...gặp lại phiền lắm. Mày khỏi lo tau tự coi tau dc
- Đi hok nổi mà bày đặt
- Nổi...ngồi xe từ trển về đây dc mà. Còn sung chưa chết dc
- Mày..cứng đầu số 1. Kệ làm gì làm tối tối tau tranh thủ về ở với mày cho vui
- Ừ tùy mày!
Đưa nó vào trong phòng cũng nhờ quen biết nên kiếm dc cái giường khá sạch sẽ, phòng cũng ko có nhiều người. Thằng Hảo dắt ông bác nó lại để gửi gắm điều trị cho nó. Ông bác này nó cũng có biết, vừa nhìn thấy nó ông bác cười hiền hòa
- Mày có đem bệnh án theo hok đưa bác coi
- Dạ có
Nó đưa ông bác cái bệnh án lúc sáng năn nỉ dzữ lắm mới xin dc từ bệnh viện trên đó đem theo chứ cái bệnh viện nhỏ của huyện này tuy mới xây lại nhưng biết có đầy đủ thiết bị để kiểm tra lại hay ko. Xem xét bệnh án một hồi ông bác gật gù
- Cũng nặng...phải trị lâu lắm đây. Thôi nằm đây uống thuốc, truyền nước theo dõi mấy ngày rồi về cũng dc nhưng mà phải uống thuốc ăn uống điều trị lâu dài mới hết. Để bác gởi mày cho mấy đứa y tá. Thằng Hảo về nhà đem thêm mền vô cho nó đắp, phổi nó yếu hổng để lạnh dc. Cỡ này dưới mình tối lạnh dữ lắm
- Dạ chút con về liền
Ông bác gọi 2 chị y tá đi ra ngoài trao đổi. Thằng Hảo nhảy xuống giường xỏ dép vào đi theo
- Mày nằm đi tau về đem mùng mền với mấy bộ đồ vô cho mày...chờ má tau náu cháo chắc lâu mày coi ngủ giấc đi
- Ờ đi đi
- Ê bà thảo cũng làm ở khoa này đó mày
- Thảo nào
- Mày té đập đầu mất trí hả con...chị y tá sexy nhà chỗ tiệm bi-a đó
- Ờ nhớ rồi
Nó mĩm cười...đúng là lũ quỹ giờ vẫn còn nhớ chị y tá đó nửa. Số là cấp 3 đám tụi nó hay ghé tiệm gần bệnh viện chơi bi-a,ko phải vì bàn ở đó tốt mà vì vừa chơi vừa ngắm chị ty tá luôn. Người gì mặc đồ sexy thấy sợ, ngay cả lúc đi làm cũng cực kỳ quyến rũ, toàn mặc đồ trắng ôm sát người...cứ đi ra đi vào suốt bởi vậy đánh bi-a mấy năm mà nó đánh có lên cơ nổi đâu =)).
Nghĩ vu vơ, nghĩ tới chữ sexy...thì dáng em lại hiện lên trong đầu đó...Tự nhiên lòng đau như cắt nhưng vẫn phải mĩm cười. Đúng là em đã chiếm vị trí quá quan trọng trong cuộc sống của nó rồi.Làm gì nó cũng nghĩ tới em, gặp điều nào nó cũng đem em ra so sánh....những ngày ko em, cuộc sống của nó lại tẻ nhạt, bình lặng nhàm chán như chính con người nó vậy. Tháo sim ra, mở điện thoại lên cắm tai nghe nó chìm vào những ca khúc buồn để quên mọi thứ. Nhưng càng nghe lại càng nhớ, càng nghe càng đau...Giấc ngủ đến vội vàng cứ như sợ nó thức một chút nửa sẽ ko chịu nổi mất.
........
- Dậy mày làm gì đổ mồ hôi dzữ mậy
- Ờ ờ....
Nó tỉnh dậy...lưng nhói đau vì nằm lâu. Gắng gượng ngồi dậy nó nhìn thẳng bạn ngơ ngác
- Mày vô lâu chưa
- Lâu. Thấy mày ngủ tau hổng nở kiu. Thôi ăn cháo uống thuốc rồi ngủ tiếp. Bác tau mới đưa thuốc nè.
- Ừ
- Mai mày ở đây một mình được hok? Sáng tau đi sớm lên trển học. Chắc mai tối mai mới về dc
- Ờ hok sao mày cứ đi học
- Có gì mày nhờ bác tau. Để chút tau nói ổng
- Uhm mày cở này coi bộ chu đáo quá nhỡ
- Hehe sinh viên xa nhà mà. Với lại anh em với nhau phải lo chớ.Tại mấy môn quan trọng chứ ko tau cúp tuốt ở với mày
- Thôi tau phải con nít đau mày lo dzữ
- Ừ mày ngon. Ăn đi tau giăng mùng cho mày ngủ.
Nó lặng lẽ cố gắng nuốt tô cháo hến mẹ thằng Hảo nấu...mùi vị này đã lâu nó ko có cơ hội nếm lại...quê nó món này cũng dc coi là đặc sản rất nhiều dinh dưỡng. Nhìn thằng Hảo cũng cảm thấy vơi bớt nổi buồn...anh em với nhau biết nó bệnh chắc thằng này chạy hơn 20km để mua hến về nấu cháo cho nó ăn đây mà. Ăn xong 2 thằng kéo ra ngoài hành lang ngồi nói chuyện trên trời dưới đất đã rồi mới trở vào phòng ngủ. Nó nằm trên giường còn thằng Hảo thì kéo cái ghế bố nằm trong góc tường...nghe nhạc...lại nghĩ về em..lại buồn và lại vội vàng nhắm mắt cố gắng ngủ. Đêm...phố huyện lặng lẽ những ánh đèn...mũi hoa sữa vẫn lặng thầm len vào bên cửa....
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 90
Tiếng gà gáy làm nó giật mình thức giấc, đã lâu rồi ko nghe tiếng gà gáy chào buổi sáng. Ở Sài Gòn xô bồ ấy làm sao tìm dc những cảm giác bình yên như thế này. Thằng Hảo hình như đã dậy sớm chạy đi học rồi Giờ thì thực sự nó chẳng còn ai bên cạnh chăm sóc nửa, cảm thấy buồn nhưng nó chấp nhận đơn giản vì nó muốn như vậy mà. Vén mùng lên, nó cố gắng từng bước từng bước đi vào nhà vệ sinh để đánh răng, nhìn vào gương miệng và mũi no1 có những vệt máu nhỏ, có lẽ đêm qua ho nên lại bị chảy máu thì phải. Tự nhiên bật cười, nhìn chẳng khác nào đang bị ung thư ấy nhỉ...kiểu này nó mà im lặng die thì hết bộ phim liền ^^. Đánh răng, thay đồ xong nó lại lê cái thân đi ra căn-tin mua cháo ăn, dáng đi của nó giống y ro-bot bởi vì cả thân trên nó ko cứng đơ ko dám cử động mạnh. Lồng ngực cứ như muốn vỡ toan ra mỗi khi nó thở mạnh hoặc muốn ho. Xách tô cháo lần từng bước về phòng...bác sĩ đang đi khám cho mấy người bị thương khác. Hình như có cả chị Thảo thì phải, từ phía sau nhìn cũng đủ biết rồi. Bác sĩ quay lại nhìn nó cằn nhằn
- Đang bị thương mà đi lung tung mậy
- Dạ con mua cháo
Nó đưa tô cháo lên cho ông bác sĩ thấy. Chị Thảo quay mặt lại nhìn nó hồi lâu rồi cười
- A...nhìn em quen quen...M đúng ko
- Dạ dạ ủa sao chị biết em
- Trời ở huyện mình mấy người trẻ trẻ cỡ chị trở lại ai mà hổng biết em. Sao em nằm đây...em bị thương hả
- Dạ..em bị té
- Trời xui vậy. Nè em lên nằm cho bác sĩ khám rồi hả ăn
- Dạ
Nó để tô cháo xuống bàn leo lên giường nằm up mặt xuống. Bác sĩ xem xét sơ sơ dặn dò vài câu rồi đi sang phòng khác. Nó đem cháo ra hành lang phía sau hướng nhìn ra đồng lúa ngồi ăn. Bây giờ mới chính là con người của nó thường ngày...lặng lẽ. Lòng nó bây giờ trống trãi lạ lùng, một cảm giác rất khó tả một cảm giác cô đơn...nỗi cô đơn quen thuộc. Mọi thứ đã trãi qua cứ như một giấc mơ vậy và bây giờ có lẽ nó đã tỉnh ngủ...Mĩm cười, sau khi ngủ dậy ngta luôn cảm thấy trống rỗng kia mà. Bình thường thôi.
6ngày trôi qua im lặng, thi thoảng thằng Hảo chạy vào thăm đem đồ, trái cây cho nó rồi chạy ào đi học. Chỉ còn lại mình nó lặng lẽ điều trị vết thương một mình, tự canh giờ uống thuốc, tự lê từng bước đi mua đồ ăn...trong ánh mắt ái ngại của những người nằm cùng phòng. Nhận ra nó chỉ có một mình, bửa nay chị Thảo dành thời gian chạy xuống mua đồ ăn dùm nó, lúc chị về thì chị gửi nó cho người làm ca sau.Nó hiền, nói chuyện lễ phép nên dần dần cũng chiếm dc cảm tình của những người trong phòng, cả y bác sĩ nửa vì thi thoảng nó cũng lãnh đi mua đồ ăn cho người nào bận tay. Vết thương đã bớt đau, nó cũng ko còn ho ra máu nửa, nhưng cơn ho vẫn tiếp tục từng đêm. Có đêm nó sốt, người cứ lạnh run...nhưng lúc như vậy càng thấm thía nổi cô đơn, càng cảm thấy nhớ em...càng nhớ lại càng đau mà càng đau ho càng dữ dội....nhưng dù đau đến đâu nó vẫn cố gượng cười, chẳng ai thấy nó cả nhưng nó vẫn muốn cười...nếu tắt nụ cười ấy có lẽ nó sẽ ko còn là nó nửa.
5 ngày trôi qua là 5 ngày chiếc điện thoại nó vô tình chỉ là cái máy nghe nhạc ko hơn ko kém, sim vẫn chưa dc nó cài vào....Bật nhạc lên nó lặng lẽ bước ra ngoài hành lang ngồi. Ngoại trừ lúc ngủ thì đây chính là nơi để nó ngồi im hàng giờ đồng hồ...Cơn ho lại tiếp tục kéo đến dồn dập, tưởng chừng xé toạt lồng ngực nó, người nó run lên bần bật vì đau và vì cố gắng kiềm chế để ko phải ho quá mạnh...bổng....
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 91
Một vòng tay siết chặt nó từ sau lưng...mùi hương quen thuộc có lẫn vào hàng trăm mùi hương khác cũng nhận ra được của ai. Nhìn xuống đôi bàn tay ấm áp tưởng chừng như chẳng bao giờ nó còn nhìn thấy nửa...gương mặt tựa lên vai nó, cảm giác thấm ướt vai vì nước mắt...là em...chẳng cần quay lại, chẳng cần suy nghĩ nhiều nó cũng biết là em. Nó nhắm mắt lại mĩm cười...thời gian như ngừng lại.Nó đưa tay nắm chặt lấy tay em im lặng. Em há miệng cắn mạnh lên vai nó, đau...nhưng nó chẳng quan tâm..điều nó quan tâm là em đang ở đây như vậy là đủ.
- Anh...tìm thấy anh rồi nha đồ đáng ghét! – em thì thầm
- Ừ - nó chỉ ừ một tiếng nhỏ
Em xoay người nó lại, hai tay em vuốt nhẹ lên mái tóc nó, lên môi, lên mũi, lên mắt...cứ như em đang muốn xem có đúng là nó ko thì phải. Em mĩm cười, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má em. Nụ hôn đến nhẹ nhàng, ngọt ngào...say đắm sau bao ngày mong nhớ tưởng chừng như bất tận...chẳng quan tâm đây là đâu, chẳng quan tâm chuyện gì đang diễn ra chỉ biết rằng nó và em đang ở đây...gần với nhau. Ko phải mơ mà hoàn toàn sự thật ngọt ngào trên đầu môi....đôi tay nó từ từ đưa lên siết chặt lấy em...mọi thứ cứ như vỡ òa...nó chẳng nhớ nó có khóc ko nửa..chỉ thấy cay cay.
Rời nhau ra nó đưa tay vuốt những giọt nc mắt trên má em, mĩm cười nhìn sâu vào mắt em
- Sao biết anh ở đây kiếm dc hay dzậy
- Tên ngốc như anh làm sao trốn được em mà hỏi
Em cốc nhẹ lên đầu rồi dựa hẳn vào người nó, tay em bấm mạnh vào ngực nó thì thầm
- Tự nhiên...bỏ về đây chi dzạ
- Ừ ừ thì tại anh bị đau bao tử nên...
- Chứ hổng phải trốn em hả
- Sao phải trốn
- Vì...em làm anh đau. Anh ngốc nói dóc hổng dc mà bày đặt. Đưa em coi vết thương coi
- ...Sao em biết vậy
- Người yêu của em có chuyện gì mà em hổng biết hả...đưa em coi coi
- Ừ
Em hồn nhiên vén áo nó lên...đau thì bớt nhưng vết bầm thì chắc vẫn còn vì tụi bạn nó đè nó ra chụp hình cái tụi nó gọi là”dấu ấn chinh chiến” trên lưng nó mà.
- Đau lắm hả anh
- Ừ..hok sao mấy bữa nửa hết à
- Thiệt hôn
- Thiệt...có đau cũng đâu có bằng...mất em
- Em...xin lỗi anh
Em khẽ hôn nhẹ lên vết thương của nó rồi quay trở lại dựa đầu lên vai nó.
- Em hok cố ý đâu...chỉ vì nhà em...
- Thôi...đừng nhắc nửa. Anh ko quan tâm đâu...giờ em ở đây với anh vậy là tốt rồi
- Em...
Nó mĩm cười đặt lên môi em nụ hôn nửa...có lẽ nó ko rời em ra nếu sau lưng có tiếng ho. Giật mình quay lại 2 thằng bạn dịch vật của nó đang đứng cười khì khì như 2 con khỉ, tay lăm lăm cái điện thoại hướng ống kính về em và nó.
- Tụi mày ở đâu ra dzậy...làm gì đó
Thằng Hảo cười khì khì
- Quay phim...mày với chị này đóng đạt quá. Phải hông Duy
Thằng Duy gật gật cười nham nhở. Thôi xong kỳ này coi như bó xứ bỏ quê mà đi luôn nếu đoạn clip này mà truyền cho tụi bạn cấp 3 của nó...
- Ủa...mày đâu đây Duy
- Mày hỏi má mày kìa
Thằng Duy chỉ tay vào em. Nó tròn xoe mắt quay lại hỏi em
- Ủa...vậy là sao em
- Dạ em kiếm anh quá trời luôn hổng dc. Hỏi ai cũng hok trả lời...em hâm tự tử anh Kha mới nói em biết anh bị thương rùi tự nhiên anh mất tích. Em vô trường anh năn nỉ mấy lần mới xin coi được học bạ mới biết trường anh nè. Em về đây lấy hình anh vô trường hỏi mới kiếm dc nhà anh. Vậy mà mẹ anh nói anh hổng có về làm em phải quay về trển mở laptop kiếm danh sách danh bạ điện thoại của an hem gọi hỏi hết mấy số đó mới gặp dc anh Duy nè...
- Gan dzậy...ủa ủa danh bạ của anh là sao
- Hihi tại em lấy dt anh lén lưu lại hết số điện thoại trong máy anh đó
- Chi trời
- Đề phòng anh trốn em chứ chi
- Trời...lạy em luôn
Bó tay em của nó luôn...thì ra em đã tính trước mọi cách để quản lí nó...(con gái thật đáng nể @@).Một hành trình tìm kiếm nó của em chỉ vỏn vẹn trong vài lời kể nhưng để tìm dc nó em đã mất đến 4 ngày đi tìm khắp nơi...Thằng Duy chen vào
- Tau nói mày nghe nửa đêm má mày kéo tau ra gặp cho được rồi bắt tau ngồi call hết cho mấy đứa để kiếm mày. Hên tau gọi thằng Quốc nó nói mày đang ở với thằng Hảo thành ra má mày bắt tau nghĩ học nghĩ làm đưa má mày xuống đây nè. – nó quay qua em – em lạy chị hai chị làm như nó sắp chết hok bằng á...thấy chưa nó còn nguyên...sống nhăn răng cho chị hun nảy giờ đó chịu chưa.
- Chịu rùi...chút mua nước cho uống đến ơn hen
Em cười tít mắt. Thằng Hảo ngồi ngơ ngác nhìn nó hỏi
- Ủa chị này là ai mậy
Nó im lặng kéo em sát vào lòng. Thằng Duy uýnh vô đầu thằng Hảo nạt
- Chị cái đầu. Chị nào ngồi hun nó nảy giờ mậy. Má nhỏ nó đó
Thằng Hảo hả họng nhìn nó
- Thiệt dzậy mậy
- Ừ
- Yêu thiệt hả
- Thiệt
- Hổng giỡn
- Hok
- Nghiêm túc
- Ờ
Thằng quỷ chấp vấn nó mấy câu rồi ngả ngửa ra ôm đầu
- Rồi thằng này nó mà yêu nghiêm túc tau bảo đảm sắp tận thế chắc
- Ế...mày đốt nhà bạn mậy – thằng Duy cười khà khà
- Thôi để tau báo tin này cho mấy đứa kia biết để mất công chờ tội nghiệp con gái người ta
- Ủa ai chờ anh
Em hôn nhiên chen vào. Thằng Hảo vẫn cái giọng vu vơ nham nhở huýt sáo
- Ừ báo cho mấy bạn gái cũ của nó đó em...ít lắm hình như có mười mấy à
- Ê mày nhớ lộn hả có tính mấy đứa trường khác hok
- À tau quên đâu mày đếm phụ tau coi...
Hai thằng bạn chết tiệt...quyết tâm đốt nhà bạn bè đây mà..Nó chỉ biết len lén nhìn qua em..Em của nó mĩm cười đưa tay nhéo mấy cái vô hông nó nghiến răng
- Đào hoa quá ha...Bay bướm quá haaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
- Trời trời...tha cho anh...tụi nó giỡn mà...hix hix
- Ế...bạn trẻ anh chưa biết đùa bao giờ..
- Đúng đúng...kaka
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 92
Mặc kệ hai thằng quỷ đó chọc. Nó ôm chặt em vào lòng...thầm cảm ơn vì em đã đi tìm nó mặc dù em chẳng biết nó đã bị gì và đi đâu. Khi yêu nhau, khi ngta thực sự muốn đi tìm nhau...thì cho dù đối phương đang ở đâu rồi ta cũng sẽ tìm dc. Đó là điều em đã dạy cho nó biết dc sau lần nó biến mất ấy. Nó biết mọi thứ vẫn chưa kết thúc, hạnh phúc sẽ ko thể dễ dàng ngọt ngào, đôi mắt em vẫn ánh lên những âu lo, chính nó cũng sợ điều gì đó khó giải thích...nhưng giờ này quan trọng là em đang ở đây với nó..quan trọng nó biết tình yêu của em và nó lại càng to lớn hơn.
Tiếng thằng Duy thở dài
- Thôi tau về trển trước. Em về hay ở đây vậy Thy
- Thằng ngu..dzậy cũng hỏi hok lẽ má bỏ con mậy – thằng Hảo cười khì khì
- Ý quên thôi mày chở tau ra xe dùm giờ chắc có xe về trển mậy
- Có chuyến 6 giờ
- Vậy đi.Bye mày
- Cảm ơn mày nha
- Dm.Anh em nói tiếng đó chi mậy
- Ừ đi cẩn thận
Nó đứng dậy vỗ vai thằng bạn. Tội nghiệp chỉ vì em của nó mà thằng bạn phải chạy tuốt trên SG về rồi giờ phải đi ngay trong đêm trở về để đi học. Dù ko muốn nhưng quả là nó đã làm phiền quá nhiều người. Hai thằng bạn đi xong em với nó cùng nhau sánh bước đi ra ngoài công viên chơi, vẫn chưa tới giờ khám về phòng mất tự do. Em vẫn nắm chặt tay nó cứ như sợ buông ra nó lại chạy trốn em vậy. Tự nhiên thấy vui vui...đi với em nó chẳng khác nào con nít,thiệt tình tối ngày thích mang giày cao gót...thành ra cao hơn nó quá trời làm ai đi đường cũng nhìn...Chọn một góc ghế đá nhỏ trong công viên, giờ này nhiều người đi tập thể dục, dắt cún đi dạo, có cả tụi nhỏ chạy chơi vòng vòng công viên, bên kia đường là trường cấp 3 của nó, sau lưng công viên là bệnh viện...mọi thứ đều thân quen với nó...nhưng lại hoàn toàn mới lạ đối với em.
- Hôm trước em có gặp mẹ anh hả
- Uhm...
- Rùi mẹ anh có nói gì hok
- Dạ mẹ chỉ hỏi em là ai...rùi rùi
- Rùi em nói sao
- Em nói em là bạn gái anh
- Sax...dám nói vậy lun
- Uhm sợ gì...hihi
- Ờ...may cho em mẹ anh dễ đó
- Uhm mẹ dễ thiệt. Còn bắt em ăn cơm nửa nè rùi cho em coi quá trời hình lun.
- Hình nào
- Hihi hình tên ngốc hùi nhỏ đó...có cái hình hổng mặc gì ngồi trong cái thau nước nửa thấy ghét dễ sợ lun
- Trời – mẹ ơi...mẹ giết con đi chơi gì khoe hình sexy của nó nửa @@..- ờ mà ngon ha mẹ ai mà ngồi kiu mẹ ngọt xớt vậy
- Kệ em nha...
Tự nhiên em lại nhéo nó một cái thiếu điều rớt thịt ra ngoài lun
- Anh đó nhaaaaaa...em biết hết rùi nha quỷ lắm
- Vụ gì
- Mẹ nói anh hùi trước cặp hết người này tới người khác nha nha...nhìn hiền hiền ngố ngố vậy mà quỷ lắm...
- Trời...có đâu
- Xạo xạo..mặt nhìn hiểm hiểm ai tin nổi. Hèn gì trên thành phố...quen quá trời người đẹp lun
- Hix...đó lại ghen nửa rùi đó...bộ bửa trước em ghen thiệt hả
Em chợt im lặng...tựa đầu sát vào vai nó
- Hok...em chỉ...vì....mà thui quên chuyện đó đi anh
- Ừ. Anh xin lỗi
- Sao xin lỗi
- Vì làm em buồn
- Anh ngốc em mới phải xin lỗi anh nè. Vì em...anh toàn chịu đau buồn
- Có gì đâu. Con trai mà có chút đau nhằm nhò gì
- Uhm...em yêu anh...
Em ngước mắt lên nhìn nó dịu dàng...nó mĩm cười đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng dài đến quên cả xung quanh. Rời em ra nó nhìn thấy em khóc
- Sao vậy nè...khóc nửa rồi
- Uhm...tại em vui
- Em ngốc
- Hihi
Nó im lặng ôm chặt em vào lòng...thi thoảng lại cuối nhìn em...hạnh phúc vì em ở bên...nhưng sao vẫn cảm thấy lo lo một điều gì đó từ những giọt nước mắt của em.
Thị trấn lại dần chìm vào bóng tối. Nó và em trở lại bệnh viện để bác sĩ khám. Đưa nó về giường em ngồi im bên cạnh chờ bác sĩ đến khám cho nó. Vừa thoáng thấy bóng bác sĩ nó vội nhẹ nhàng nói với em
- Em ra căn-tin mua cháo cho anh ăn để uống thuốc đi em...nảy giờ quên
- Chờ bác sĩ khám xong rùi em đi
- Hì khám theo lệ thôi mà. Đi đi anh quên quá 6h30 là ngta nghĩ bán cháo đó
- Vậy hả uhm vậy em mua. Anh ăn cháo gì
- Gì cũng dc đây ngta bán có mấy loại à
- Dạ em đi nha
- Ừ nhớ mua thêm nước với đồ ăn cho em lun đó
- Uhm em nhớ rùi
- À nè mặc cái áo khoác của anh vào đi
- Sao vậy
- Ở đây em mặc đồ sexy vậy ban đêm ko tiện đâu
- Dạ em đi ha
- Ừ đi từ từ thôi
Phù cũng may là tìm cớ cho em đi chỗ khác được. Em ở đây nghe dc vết thương của nó nặng hơn là em tưởng bị bầm sơ sơ bên ngoài thì em sẽ lo lắng lắm. Nó chưa biết chuyện gì đang xảy ra với em nên tốt nhất ko để em thêm nổi lo lắng nào nửa, dù sao em cũng là con gái dù lạnh lùng mạnh mẽ đến đâu cũng là con gái, nó ko muốn người nó yêu phải chịu bất cứ tổn thương hay lo lắng nào nửa. Tất cả xin dc chịu một mình!
Vết thương của nó đã sắp khỏi, chỉ còn vết bầm và hơi đau mà thôi nhưng nội thương vẫn nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe lâu dài. Thật không may vì nó còn quá trẻ...âu có lẽ là số phận. Dặn dò vài câu giống như mọi ngày bác sĩ chuyển sang khám cho những người khác. Nó thở phào nhẹ nhõm khi nhìn quanh ko thấy em rồi nằm xuống nghĩ ngơi. Tâm trạng nó vẫn có điều gì đó rất khó chịu...nhưng lại ko dám hỏi em vì sợ sẽ hụt hẫng vì những lời em nói ra...vừa gặp dc em thôi mà..dù sao cũng phải để cả hai bình tâm lại chứ...Nằm một chút thì em về, tay lỉnh kỉnh đồ ăn, trái cây và nước. Đặt đồ ăn xuống bàn em ngồi lên giường cuối hôn nó vô tư giữa bao con mắt đang nhìn của mấy người trong phòng...Bảo đảm trong đầu họ đang nhiều dị nghị lắm đây
- Anh dậy ăn cháo nè
- Ừ thôi chờ chút cho nguội đi
- Hư quá à dậy đi em thổi nguội cho ăn
- Thiệt hả
- Uh...thấy ghét chưa
- Lâu lâu mới dc chăm sóc mờ
- Biết rùi. Ngồi dậy đi
Em kéo nó dậy rồi lấy cháo ra thổi từng muỗng từng muỗng dịu dàng dút cho nó ăn. Tay nó dư thừa ko biết làm gì đành ôm lấy bụng em xoa nhẹ nhẹ...lâu rồi ko dc ôm em, phải tranh thủ mới dc.Ăn cháo xong em của nó hồn nhiên ngồi trong lòng nó ăn cơm, thi thoảng vẫn xé một miếng thịt nhỏ cho nó ăn...Yêu thương đôi khi đơn giản chỉ như thế này là đủ.
Ăn xong 2 đứa kéo nhau ra quán nước ngồi tiếp, bệnh viện mở cửa suốt đêm cũng thoải mái giờ giấc. Ngồi nói chuyện linh tinh một hồi thì nó để nghị
- Em muốn đi biển chơi hok
- Ủa quê anh có biển hả
- Ừ...chạy thêm hai mấy km nửa tới à
- Uhm...nhưng anh còn đau sao đi dc
- Hok sao anh hết đau rùi mà.Nảy bác sĩ nói anh xuất viện lúc nào cũng dc. Miễn có thuốc uống là dc
- Hihi thiệt hok
- Thề..anh nói dóc hai đứa chết chum
- Trời..thề độc quá ha
- Ờ rùi giờ đi hok
- Đi thì đi...nhưng đi bằng gì anh.em đâu đem xe xuống đâu
- Chờ anh chút. Đưa anh dt em
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 93
Nó mở máy lên tìm số thằng Hảo...chóng mặt với em của nó ghê...dt em mà toàn một dãy danh bạ số bạn bè nằm trong máy của nó.Ngắt nhẹ mũi em nó lắc lắc
- Hay quá ha dt mấy người mà toàn số của bạn tui
- Vậy mới quản lí dc anh
- Hix hix
Nó bấm số thằng Hảo
- Alo tui nghe
- Tui cha mày. Tau M nè
- Dm số lạ mậy
- Ờ dt mượn
- Có gì hok
- Mai có đi học ko
- Có
- Ờ vậy mai đi xe bus đi
- Chi ba
- Đưa tau mượn xe 1-2 ngày
- Dm mày ngon
- Vậy ha giờ chạy xe liền qua cho tau chỗ Thiên Hương nè
- Phắc du
Nó cup máy nháy mặt với em. Ôm tay nó em cười
- Trời mượn xe ngta đã bắt ngta đi xe bus
- Chứ sao ai bỉu nó bạn anh
- Rùi ảnh có cho mượn hok
- Hok cho thì mình đi bộ
- Trời xa muốn chết
- Lo gì em cõng anh mà
- Hay ha
- Chứ sao anh bị thương mà
- Cho chết...kiu mấy nhỏ kia cõng anh đi
- Trời có nhỏ nào đâu
- Tin chết liền...
Ngồi nói linh tinh khoảng nửa tiếng thằng Hảo chạy xe ra tới. Vừa ngồi xuống quăng chìa khóa cho nó vừa chửi rì rầm
- Dm mày cha tau. Đi xe bus chóng mặt chết cha
- Ráng đi mày..đâu phải dc tau mượn xe là dễ
- Vãi mày. Thương tât đầy mình còn hú hí đi đâu mậy
- Ra biển
- Chạy nổi ko
- Lo gì tau có tài xế mà
Nó ôm vai em kéo vào người
- Dm mày ngon chơi gì để con gái chở
- Gì đâu...má chở con đi chơi bình thường mừ hen má
Em hổng nói gì hôn nhẹ lên môi nó 1 cái. Thẳng Hảo hút cái rột hết ly nước ngọt lắc đầu
- Hai đứa mày tình thấy sợ làm tau thèm
- Ủa con Hương đâu
- Chia tay rồi
- Sao chia tay
- Hương muốn ngừng 1 time để xác định tình cảm
- Với mày và thằng Đạt hả
- Ko
- Chứ ai nửa
- ...Với mày. Em đừng giận nó nha Thy ko phải tại nó đâu.
- Hả...sao với tau
- Bộ mày hổng nhận ra Hương nó thích mày hả
- Nhận gì...tau tưởng Hương chỉ đấu tranh tư tưởng giữa 2 thằng mày thôi chớ
- Ừ...mày tối ngày long nhong vô tư. Thôi hổng sao cũng đâu ảnh hưởng tới anh em mình.Tau với thằng Đạt chơi thân bình thường...
- Ờ thôi coi như tau hổng biết gì. Nhưng mà tau nghĩ chắc tại lúc đó tau nhiệt tình đứng ra an ủi giảng hòa cho tụi mày làm nó hiểu lầm chứ tau thấy nó thương mày mà
- Cũng mong vậy. Tau cũng đâu tính bỏ cuộc
- Good...cố lên mày
- Thôi đưa tau về đi mày
- Ờ
Nó đứng dậy đưa thằng Hảo về nhà.
- Em ngồi đây anh đưa nó về cái nha
- Uhm
----------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.svfu.vn. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.svfu.vn
----------------------------Hai thằng chở nhau trên con đường quen thuộc...kỷ niệm cứ ùa về...nhớ nhiều. Tự nhiên cũng cảm thấy có lỗi với thằng Hảo nhưng củng cảm thấy vui vì an hem chơi với nhau bao năm chưa bao giờ vì tình cảm mà gây gỗ với nhau...chẳng những vậy còn nhường nhịn tạo điệu kiện cho nhau nửa và nó là thằng vô tư lo lắng cho tụi bạn nhiều nhất.Sẵn sàng chia sẻ hết tâm sự để giữ hòa khí giữa bạn bè...vậy mà chỉ vì sự nhiệt tình đó lại làm mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát...âu cũng chẳng biết nên đỗ lỗi cho ai nửa...Đưa thằng Hảo vào nhà nó quay lại quán ngồi với em. Ly cafe đã vơi đi gần hết. Em lấy xe chở nó vòng vòng rồi quẹo vào trường ngồi chơi xem mấy lớp võ ngta tập. Trong đó có bóng dáng của một người chị...và cũng là 1 mối tình học trò của nó năm 12...xa có mấy tháng hình như lên đai rồi thì phải, đang đứng tập mẫu cho mấy đứa nhỏ...chắc đã quên cái thói quen vừa tập vừa ngoái nhìn lại ghế đá chỗ nó hay ngồi coi nhỏ tập võ...giờ nó mà xuất hiện chắc nụ cười nhỏ sẽ tắt ngay...Nó chọn một ghế đá khuất trong bóng tối dừng xe cùng em ngồi xem...kể cho em nghe về những kỷ niệm lúc nó còn học cả mối tình với nhỏ đang tập võ cùng bạn của nhỏ nửa...mà phải nói đúng hơn là 2 chị @@.Em chẳng ghen ngược lại còn tỏ ra thích thú với những câu chuyện nó kể nửa.
- Mai a dẫn em lên lớp anh chơi ha
- Ừ...mà chi vậy
- Em muốn coi chỗ người yêu của em ngồi học ra sao
- Trời. Thì cũng như mấy chỗ ngồi khác thôi mà
- Ừ kệ em mún coi...ít ra anh cũng dc thăm lại chổ cũ mà
- Ờ ờ
Nó ôm siết lấy em...hai đứa lại cuốn lấy môi nhau..hôn xong lại ngồi trò chuyện...thi thoảng lại hôn nhau...mỗi nụ hôn cứ như là nụ hôn đâu tiên vậy...ko bao giờ chán, ko bao giờ cũ...Cả hai đều ko phải là người tùy tiện nhưng lại vô tư bày tỏ tình cảm chẳng ngại ngần như người phương tây vậy, gặp nhau là ôm hôn, ngồi trò chuyện cùng nhau hay với bạn bè cảm thấy vui thì lại hôn nhẹ...cũng có người nhắc nhở nhưng đâu lại vào đấy,lại hồn nhiên vô tư vì đơn giản 2 đứa cũng thuộc hàng bất cần đời đạp lên dư luận mà sống.
Trời về khuya...cũng khá lạnh, lớp võ cũng sắp tan. Nó và em cũng lên xe về bệnh viện để tránh bị người quen phát hiện ở trường vì lớp võ nó cũng quen khá nhiều, có người còn là tình địch từng đập nó 1 trận ra trò nửa mà . Về đến phòng bỏ mùng xuống nó đi kéo cái ghế bố lại gần trùm cái mền lên ghế bố luôn.
- Em nằm trên giường đi anh nằm dưới này hen
- Ko. Lưng anh đau mà nằm trên giường cho đỡ đau lưng em nằm dưới cho
- Thôi con gái nằm dưới lạnh lắm
- Kệ em nha giờ em muốn nằm dưới
- Thui mà anh khỏe rùi đừng lo em nằm trên hen
- Đã nói ko là ko mà....
- ...
- Hai đứa nằm chung đi cãi hoài tau ghen tị với tụi bây
Tiếng của chị nằm gần đó lên tiếng...nó với em nhìn nhau cười tủm tỉm...
- Ừ ha..tự nhiên quên mất tiêu
- Mà giường chật lắm đó
- Kệ...nhớ ôm em cứng cứng nha hok té đó
- Biết rồi
- Hihi
Vậy là em và nó ôm nhau trên chiếc giường nhỏ nằm chia nhau cái tai phone nằm ngủ...trời khá lạnh, gió từ cánh đồng sau bệnh viện thổi vào khiến người nó và em cứ run lên mặc dù đã trùm mền kín mít...Nghịch nhau đã rồi cũng chìm vào giấc ngủ..đêm đầu tiên ngủ với nhau sau bao ngày xa cách, dc ôm em...lòng ấm áp biết bao.
Nửa đêm...gió lạnh...cơn ho lại kéo đến. Nó gồng mình đè ép cơn ho lại để tránh làm em thức. Nhưng càng cố ép thì càng bị bật lên tiếng ho...tiếng em lo lắng vuốt vuốt lấy ngực nó
- Sao vậy anh...ho hả
- Ừ tự nhiên hít con gì bay vô cổ họng...giờ ngứa quá
- Chắc muỗi hay mối hả anh
- Ừ...em ngủ nhớ ngậm miệng vào nha ko bị ho giống anh đó..
- Hihi đồ vô duyên có anh ngủ mới hả họng đó. Để em rót nc cho uống
- Ừ...
Nó trả lời kiềm nén tiếng ho, lồng ngực cứ chực vỡ toan ra...may quá em hồn nhiên đi rót nước cho nó mà ko nhận ra rằng nó đang nói dối, con muỗi bay vào cổ họng làm ho công nhận nó cũng có khiếu nói dối nhỉ...Cố gắng uống xong nửa ly nước, cơn ho cũng bớt đi một chút nó lại ôm em cố gắng chìm vào giấc ngủ....Ngày mai nó sẽ đưa em ra biển quê nó....ko biết biển mùa này yên lặng hiền hòa...hay sẽ nổi sóng dữ dội đây....
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 94
Sáng sớm bình yên cả người nó mõi nhừ vì nằm co ro có 2 đứa trên chiếc giường nhỏ...Nó đứng dậy vươn vai cố gắng hít lấy càng nhiều không khí trong lành buổi sáng càng tốt. Em của nó vẫn nằm cuộn tròn ngủ ngon lành như chú mèo con trên giường, gương mặt em bình yên đến lạ. Cũng phải thôi khi ngủ con người ta luôn trở nên hiền hòa đáng yêu nhất kia mà. Mấy hôm nay nó biết em của nó cũng phải chịu nhiều đau khỗ, áp lực chứ có riêng gì nó đâu. Khẽ hôn nhẹ lên trán em một cái nó đi vào nhà wc để vệ sinh cá nhân. Đánh răng xongg...tự nhiên nó bật cười nhìn chiếc bàn chảy ướt nước...lặng lẽ dùng chính bàn chải vừa đánh quẹt một ít kem đánh răng lên rồi cầm trở vào trong phòng. Nó ngồi xuống cạnh em tay khẽ lắc lắc cái mũi cao cao của em
- Nè người kia dậy đi...dậy dậy sáng rồi nè
- Uhm...dậy sớm dzạ ngủ xíu nửa dc hông
- Thôi dậy đi biển nè chút nắng lên rùi sao
- Uhm...kéo ngta dậy coi
- Rồi...cần tui ẳm hok cô nương
- Hihi dc đó
Nó vòng tay xuống ôm em dậy...nếu bình thường em dư sức nhấc bổng em lên nhưng trong tình trạng cái lưng thế này thì...ko thể. Vừa bắt đầu lưng nó đã đau nhói vội thả em trở xuống làm em rớt nhẹ xuống giường cái “rầm”
- Chết..anh xin lỗi em có sao hok
- Hok hok sao hix em quên anh bị đâu...đồ ngốc sao hổng nói
- Ừ ừ tưởng em nhẹ ai ngờ nặng quá trời
- Xí xạo xạo ha người ta sụt 1 ký đó
- Vậy hả thui dậy đi anh ra xin bác sĩ cái mình đi luôn cho bớt nắng
- Uhm
Em ôm cổ nó ngồi dậy hôn một cái thiếu điều muốn ngạt thở mới chịu bỏ ra chạy vào wc.Nó mĩm cười đi lên phòng trực xin phép bác sĩ đi về nhà luôn. Mấy hôm nay thực ra nó xuất viện được rồi nhưng chỉ tại còn ho nhiều đau nhiều với lại xuất viện cũng chẳng biết đi đâu nên nằm lại đây thôi. Gửi lại bệnh án lấy sau, nó nhận một số thuốc cộng toa thuốc để tự điều trị tại nhà xong nó quay lại phòng. Em đang ngồi ngoài hành lang nhìn ra cánh đồng, chân đung đưa nghịch với mấy cây hoa trong bồn.Ôm lấy từ phía sau nó hôn nhẹ lên cái cổ trắng ngần của em thầm thì
- Làm gì đó tiểu thư
- Chờ anh nè....
- Uhm đi ha anh xin bác sĩ dc rồi
Nó kéo tay em trở vào giường thu dọn một số thứ xong đi ra bãi lấy xe...ra đến cổng tự nhiên em nhảy lên giành ngồi cầm lái
- Để em chạy xe cho
- Gì sao tự nhiên giành chạy xe
- Anh còn đau mà
- Ko sao chạy được
- Hoy dc cũng hổng cho chạy đâu anh chỉ đường đi cho em chạy hen
- Ờ ờ cũng dc
Để đồ lên trước xe nó leo lên ngồi sau lưng ôm siết lấy bụng em xoa nhè nhẹ...Cảm giác này làm nó nhớ lại những ngày nó bị thương...đó là những lần đầu tiên em và nó gần gũi nhau...giờ khác lúc đó ở một điểm đó là nó ko còn ngồi im cách xa em nửa mà đang ôm rất chặt lấy em nè.
- Hihi làm gì dzạ
- Làm gì là làm gì
- Ôm thui còn xoa xoa chi..để yên em chạy xe coi
- Thì chạy đi ai làm gì đâu
- Mệt anh ghê giờ đi đường nào nè
- Uhm em chạy qua nhà thằng Hảo gửi đồ cái rồi mình ra biển
- Dạ!
Gửi đồ đạc vào nhà, trả lời vài câu chào hỏi với mẹ thằng Hảo xong nó leo lên xe cùng em chạy ra biển. Đường quê buổi sáng nắng nhẹ vẫn hy vọng biến hôm nay sẽ hiền hòa chứ mùa này vẫn còn là mùa bão gió cũng lớn...có lẽ sẽ khó tìm dc biển bình yên vào những ngày này. Từ thị trấn ra đến biển cũng ko xa lắm khoảng gần 30 km thôi nhưng nó ko thích ghé khu du lịch tí nào vì sẽ đông người, ồn ào và đắt đỏ lắm. Chỉ đường cho em chạy ghé qua khu làng chài nằm cách xa khu du lịch để mua hải sản, nghêu sò....nước ngọt, thuê một cái bếp ga, 1 cái võng và mấy thứ chén đũa nhựa nửa nó và em đi ra khỏi làng chày chạy về hường khu du lịch, tìm một con đường rẽ xuống bãi biển mà ít ai biết dc nếu ko phải người địa phương...vậy là nó và em bon bon chạy xe trên bãi biển dưới những con mắt ngạc nhiên tò mò của những người du khách, cả mấy anh bảo vệ cũng ngẩn người ra đứng nhìn vì thắc mắc tại sao lại có người đem xe xuống bãi biển được
- Hihi tự nhiên có 2 đứa mình chạy xe dưới này có sao hok anh
- Có chứ em..hổng thấy mấy ông bảo vệ nhìn mình đắm đuối hả
- Chết rồi vậy giờ sao đây
- Chạy nhanh chứ sao nửa...
Nó vòng tay ôm chặt bụng em để em tăng tốc...Xe em và nó dần rời xa khu bãi tắm đông đúc đến một nơi khá vắng người, ở đây chưa bị khai thác thành khu du lịch nên còn khá hoang sơ, ít ai biết được bãi tắm này trừ dân địa phương và mấy đứa hay đi biển khám phá như nó. Giờ này nước biển vẫn còn cách khá xa bờ tạo nên những bãi cát chạy dài ra xa tít ngoài khơi. Nhìn thì rộng vậy chứ tới khoảng 1-2h trưa thì nước biển sẽ tràn vào tận trong bờ cho nên dọc bãi biển người ta cũng có xây những bờ kè để bảo vệ hàng dương chắn gió phía trong. Những ngày gió lớn sóng biển có thể đánh cao bằng ngọn những cây dương hơn 10m. Tuy nói chỗ này vắng nhưng lác đác vẫn có những nhóm bạn trẻ, những cặp đôi như nó và em tìm ra tận đây để tận hưởng vẻ hoang sơ còn sót lại của biển quê nó....Để đồ vào trong hàng dương nó kéo em lên xe phòng về phía biển. Em đứng dậy thả tay ra reo lên thích thú
- AAAAAAAAAA....thích quá điiiiiiiiiiiiiiiiiiii...lần đầu tiên em dc chạy xe thẳng ra biển đó....thích quá AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nó mĩm cười tăng tốc...cảm giác chạy xe từ trong bờ xộc thẳng về phía biển thực sự luôn đem lại cho nó cảm giác mãnh liệt cứ như con người nhỏ bé đang lao mình về phía biển cả bao la vậy.Điều này khó tìm được ở bất cứ bãi biển nào khác và cũng ko phải ai cũng có đủ liều lĩnh như nó bây giờ và đám bạn nó trước kia vì thực sự chạy xe đâm ra biển rất nguy hiểm nếu ko có kinh nghiệm, ko may rơi vào vùng cát mềm hay vũng nước sâu thì coi như chôn xe luôn....Chạm mặt nước nó xoay xe lại phóng hết tốc độ dọc mặt nước, tiếng âm thanh rì rào của sóng biển, tiếng bánh xe xé gió xé nước bao đi cộng thêm tiếng hét vừa thích thú vừa sợ hãi của em làm nó càng thêm phấn khích..tiết là nó ko thể hét lên cùng em chỉ mĩm cười siết ga mà thôi. Chạy một đoạn xa nó quay xe chạy ngược trở lại...canh đến bãi dương cũ nó dừng xe nắm tay em đi xuống mặt nước...
- Sao vui hok
- Hihi thích ghê luôn..
- Sợ hok
- Dạ sợ
- Vậy có muốn chạy nửa hok
- Hoy hihi sợ lắm lun...mình ở đây chơi dc rùi
Nó ôm em vào lòng..đúng là em nó đang sợ thực sự, time m đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực vậy....những con sóng lăn tăn chạy vào bờ cát làm mát lạnh đôi chân...bên trên hai con người yêu nhau tha thiết đang ôm chặt lấy nhau,môi em và nó hòa quyện vào làm nên một không gian đầy những yêu thương, đầy say đắm. Nụ hôn tưởng chừng như vô tận nếu những còn sóng ko ngày một vỗ mạnh hơn vào bờ....Rời em ra...nó thầm thì
- Anh yêu em!
Ko nói gì...em đưa tay bịt miệng lại để ngăn tiếng nấc, nước mắt em trãi dài trên má ngước mắt âu yếm nhìn nó...Giật mìnhkhi thấy em khóc nó đưa hai tay lên vuốt mắt em ngập ngừng
- Nè nè....tự nhiên khóc rồi cô nương...anh làm gì sai hả
Em lắc đầu đấm nhẹ liên tục vào ngực nó
- Huhu đồ tồi...đồ đáng ghét...huhuhu
- Nè nè anh nói gì sai hả
- Huhu sao giờ mới chịu nói với ngta...biết ngta chờ lâu lắm rồi hok
Em khóc òa ôm hôn nó mãnh liệt, vai em run lên vì xúc động....Rời nhau ra em cốc nhẹ lên đầu rồi mĩm cười dựa vào lòng nó...
- Nói lại đi
- Nói gì
- Nói câu hồi nảy đó
Nó mĩm cười ôm chặt vai
- Ừ....Anh yêu em....anh yêu em..anh yêu em
- Hihi đáng ghét...em yêu anh
- Ghét mà yêu...ngộ
- Kệ em...anh có biết đây là lần đầu tiên anh nói yêu em ko hả đồ tồi
- Ừ...
Thương em quá...tự trách sự vô tâm và cái tính lạnh lùng đáng ghét của mình. Yêu nhau, đôi lúc 3 từ thân thương ấy thực sự rất có ý nghĩa với người yêu mình...vậy mà bên nhau bao lâu nay chưa bao giờ nó nói với em 3 từ thân thương đó, toàn là em nói yêu nó, nhớ nó rồi hỏi ngược lại thì nó chỉ gật đầu, ờ ờ hoặc anh cũng vậy. Hôm nay sau những ngày xa cách, hạnh phúc cứ như vỡ òa giữa biển cả bao la này...chẳng biết tại sao nó lại đột ngột nói lên 3 từ đó nửa...có lẽ những ngày xa em đã cho nó biết một điều...nó yêu em và thực sự nó sợ mất em.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nó và em vẫn đứng ôm nhau nhìn về phía biển. Có lẽ biển quê nó chẳng trong xanh nhưng đối với em và nó biển hôm nay thật đẹp biết bao.Nước lên ngập đến đùi...cũng tới lúc phải rút lui rồi. Nó kéo tay em lên xe chạy ào vào trong bãi dương. Nó mắc cái võng lên hai cây dương gần nhất còn em thì trải bạt lót ngồi, dọn chén đũa bếp ga ra nướng hải sản . Nó cũng ngồi lui cui phụ em...tiếng trò chuyện linh tinh đùa nghịch hòa vào sóng gió tạo nên những âm thanh đi sâu vào tận tiềm thức của nó. Em ngồi trong lòng cùng nó nướng hải sản...việc của nó chỉ đơn giản, ăn và ôm thật chặt theo yêu cầu của em, nó lơi tay một tí là em nhăn mặt hổng cho nó ăn liền. Vì sự nghiệp ăn uống đành phải ôm thôi
Ăn đã đời hai đứa kéo nhau ra biển nghịch nước...nghịch chán chê lại quay trở vào ăn...ăn xong kéo nhau lên võng nằm....nép sát vào người nó em thủ thỉ
- Anh nè
- Sao em
- Anh có sợ mất em hok
- Ừ sợ
- Vậy anh làm gì nếu em đi mất
- Anh ko biết...nhưng anh sẽ ko để em đi đâu
- Uhm. Anh nè
- Gì em
- Ví dụ ai cũng phản đối mình yêu nhau...anh có dám chết cùng em hok
- Hok
- Hì em cũng đoán vậy. Em cũng hổng dám chết
Em khẽ hôn lên môi nó một cái rồi nằm im
- Anh nói ko em hổng trách anh hả
- Hok anh....vì em biết anh ngốc của em hok phải người yếu đuối mà
- Ừ...có chuyện gì sống vẫn tốt nhất em à...mình còn trẻ, đâu phải chỉ sống cho riêng mình...còn người thân nửa...dù có khó khăn đến đâu anh cũng muốn 2 đứa mình cũng cố gắng chiến đấu...và sống tốt. Chọn cái chết là trốn tránh chứ chẳng phải dũng cảm gì đâu...
- Uhm...em hiểu.
- Chắc ngta nói anh nhát lắm em nhỉ
- Uhm...tại ngta đâu biết em gặp nguy hiểm tên ngốc này đâu có chịu đứng nhìn đâu..
- Ừ
Nó mĩm cười ôm chặt lấy em. Ừ thì nó hèn nhát, ừ đúng là nó rất sợ chết ở cái tuổi trẻ này...nhưng nếu em của nó gặp nguy hiểm...có lẽ chẳng bao giờ nó chùn chân để bảo vệ em...Khi yêu ai cũng vậy đâu phải chỉ riêng mình nó.
- Anh
- Hứa với em dù có chuyện gì cũng ko được hết yêu em nha
- Ừ
- Nhớ đó...sau này nếu có xa cách hay gì tồi tệ xảy ra...em mong anh nhớ là em yêu anh...ko bao giờ thay lòng....Nhớ nha anh
- Ừ...
Tiếng ừ nhẹ nhàng từ miệng nó....nhưng lòng lại lo lắng biết bao. Đâu phải tự nhiên em lại nói những điều này với nó làm gì...Biển hôm nay hiền thật đó...nhưng chẳng biết bao giờ sẽ lại nổi sóng đây...Tự nhiên cảm thấy trách cuộc đời...sao ko để em và nó yêu nhau vô tư như chính cái tuổi của hai đứa...sao cứ bắt phải va vào những lo toan đau khổ sớm như vậy chứ....nằm suy nghĩ miên man...hai đứa chìm vào giấc ngủ giữa sóng gió vỗ về hạnh phúc...
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 95
Chiều...những con sóng cao ngất trời vỗ vào bờ cát khiến nó tỉnh giấc. Nó chỉ nằm một mình trên võng...vội nhìn quanh tìm em...mĩm cười khi thấy em đang đúng một mình trên bờ đá chắn sóng...đi lại gần ôm em từ sau lưng, nó hôn lên mái tóc vàng thơm mùi con gái của em
- Đang nghĩ gì vậy
Em cuối mặt hôn nhẹ lên tay nó rồi nhìn ra phía biển
- Ở một mình ngoài đó chắc sợ lắm hả anh
Siết chặt em nó mĩm cười
- Ừ
- Nếu em phải ở ngoài đó một mình anh có ra với em hok
- Ko
- Sao dzậy
- Vì anh đang giữ chặt em rồi nè
- Nhưng nếu em bị cuốn ra rồi sao
- Phù...vậy hết cách...phải ra thôi
Nó kéo tay em chạy ào ra bờ biển nơi những con sóng đang hùng hổ lao vào bờ đá...miệng mặn chát vì cát và nước...em cũng vậy...người em run lên vì sợ bám chặt lấy nó...Xoay người lại che sóng cho em nó mĩm cười nói như hét lên trong tiếng sóng...
- Sợ hok
Em gật đầu
- Vậy...nhớ nắm chặt tay anh đó...nè như vậy nè thấy chưa
Nó cầm hai tay em vòng vào cánh tay nó
- Dễ hok...giống như mọi ngày thôi nè...anh yêu em
Nó hét lên...như chưa bao giờ dc hét...em chỉ im lặng gục đầu vào vào vai nó...Ừ thì vai nó nhỏ...nhưng sẽ luôn cố gắng che chở cho em giống lúc này những con sóng đang đập mạnh vào lưng nó..đau buốt...nụ cười nó vẫn có giữ trên môi...như những ngày đầu gặp em nó đã dùng lưng che chở cho em vậy.
Hét khan cả tiếng...ôm em thật lâu giữa con sóng...người hai đứa toàn là nước biển và cát, người em run lên vì lạnh. Nó cũng lạnh nửa nhưng kéo mãi em mới chịu đi vào.
- Nhìn kìa..sợ mà cứ đòi đứng đó hoài
- Tại...ngoài đó...ôm anh...hạnh phúc lắm
- Trong này cũng ôm anh dc bộ....giờ về hen
- Dạ
- Anh dắt xe lên em dọn đồ đi
Nó xăn quần đề máy xe vặn ga hết tốc lực để đẩy xe vượt qua khỏi bãi cát lún để lên đường nhựa sau lưng rừng dương. Khóa cổ xe, nó trở về chỗ cũ phụ em xách đồ ra ngoài.
- Tắm nước ngọt hok
- Tắm...ghét ghê tự nhiên kéo ngta ra đó cho ướt hết trơn...giờ đồ đâu thay
- Lo gì chút em tắm anh chạy đi mua quần áo cho em
Kéo em lên xe, nó phóng ngược trở lại khu du lịch để em tắm nước ngọt, nó chạy trả đồ thuê rồi ra quầy bán quần áo mua cho em một cái quần jean và áo thun tay dài. Mua đồ xong chạy trở về đưa em thay. Phần nó thì cởi cái áo ướt ra, tắm sơ rồi mặc cái áo khoát vô là ổn....Em thay đồ xong hai đứa kéo nhau chạy ra chợ...đi dạo vòng vòng tới khoảng 4h thì trở về thị trấn...Về đến thị trấn nó chạy qua nhà nghĩ gần trường thuê một căn nhà nhỏ, đây là căn nhà lúc còn đi học nó với tụi bạn cùng lớp góp tiền thuê dài hạn để dành làm chỗ nghĩ ngơi, ăn uống hoặc liên hoan cho thoải mái, thằng nào đi chơi lỡ đường cũng có thể ghé qua ngủ...cũng may nhà vẫn chưa cho ai thuê. Khỏe vậy là có thể ở bao lâu tùy thích vì nó vẫn còn phải trở vào bệnh viện khám vài lần nửa mới có thể về lại SG....Dẫn em đi ăn tối, ăn kem, uống cafe...dạo linh tinh rồi hai đứa kéo nhau về nhà ngủ. Từ lúc đi biển trở về đến giờ chẳng bao giờ tay em rời tay nó, kể cả khi ăn em cũng một tay nắm chặt nó...cứ như em sợ buông ra sẽ ko bao giờ nắm trở lại được vậy. Người nó đang yếu, hôm nay lại nghịch gió. Nghịch biển cả ngày, ăn kem lạnh...cho nên hậu quả nó trở sốt...Cũng may có thuốc của bác sĩ cho nên uống vào, nằm một tí thì hết sốt nên ôm em ngủ ngon lành. Kết thúc một ngày yêu thương ngọt ngào...có cả vị mặn của biển...vương vấn đầu môi.
Trời sáng....nhưng nó vẫn ko thể mở mắt nổi vì cơn sốt vẫn còn....chập chờn...lại ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy bới ánh nắng gay gắt của buổi trưa chiếu vào phòng. Trán nó đang dc đắp một chiếc khăn ướt, chắc sáng giờ phát hiện nó sốt nên em đắp khăn hạ sốt cho nó đây mà. Đứng dậy đi vòng quanh tìm nhưng chẳng thấy em đâu, mệt mõi nó nằm xuống giường định lắp sim vào điện thoại để call cho em thì nhìn thấy một cuộc ghi âm cài sẵn trong điện thoại. Bấm nút nghe...giọng nói yêu thương của em vang lên...chầm chậm
- Anh!...em xin lỗi...em phải về ngay. Anh ráng khỏe nhanh đó. Em yêu anh!
Nó im lặng nghe lại đoạn ghi âm...hình như giọng em hơi nghẹn...có lẽ em đang khóc.Phù ngốc quá..sao ko gọi nó dậy rồi hả về. Sao phải im lặng đi cơ chứ. Quăng cái điện thoại qua một bên nó nhắm mắt ngủ, người vẫn chưa chịu hết sốt...đầu óc cứ quay cuồng...ko uống thuốc từ sáng giờ...sốt nặng trở lại là đúng rồi.
Một giấc ngủ dài, lúc tỉnh lúc mê...đâu đó có vòng tay ôm lấy nó, hình như ai đang hôn nó...nụ hôn ngọt ngào...người nó lả đi vì sốt, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn cố đưa tay ôm chặt lấy vòng eo của người đang hôn nó...phù nằm mơ mà cũng y như thật vậy...nếu là thật có lẽ...em nó đã nghĩ lại trở về chăm sóc nó...mĩm cười...đúng là em ngốc...Nhẹ nhàng nó chìm vào giấc ngủ...lần này ko phải giấc ngủ mệt mõi mà dìu dàng lắm.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 96
Tiếng xe tải chạy ngang trên đường làm nó tỉnh giấc, hình như đã bớt sốt...chỉ đi biển có một ngày mà sốt ngủ li bi cả 1 ngày một đêm...đúng là sức khỏe càng ngày càng yếu rồi, nhìn ra ngoài đèn đường đã bật sáng, nhà nó cũng ấm áp dưới ánh điện. Trước cửa nhà một bóng người con gái đang ngồi im, thi thoảng ngắt một đóa hoa mười giờ trong bồn quăng ra sân...Nhẹ nhàng tiến lại sau lưng nó ôm chầm lấy em...hôn lên tóc...hôn lên cổ nó thầm thì
- Làm gì ngồi đây có một mình vậy
Em quay mặt lại...nhưng....
- Dậy rồi hả
Nó ngỡ ngàng khi tiếng nói cất lên...vội buông tay ra...ko phải là em...nó ngập ngừng
- Sao...sao lại là Hân
Nhỏ Hân quay mặt lại...gương mặt đang mĩm cười nhìn nó
- Làm gì sốt dữ vậy...ngủ cả ngày đêm rồi phải hok
Nó vẫn chưa hết ngơ ngác nhìn Hân
- Ừ ừ nhưng sao Hân ở đây được còn...còn....Thy đâu?
- Hừ...M đó nha tự nhiên mất tích làm Hân lo muốn chết. Dám trốn viện chạy về tuốt đây luôn...kiếm M mệt muốn điên luôn nè
- Ừ ừ..tại M
- Thôi Hân hiểu mà...lần sau ko dc như vậy biết chưa
- Rồi...nhưng Thy đâu
Nhỏ Hân nghiêm mặt cốc nhẹ lên đầu nó
- M đó hư lắm...M làm chị Phương với anh Phong lo lắng biết ko, chị Phương giận M dzữ lắm đó...nhưng hổng sao đâu Hân nói chị Phương biết chuyện của M rồi
- Vậy hả
- Còn vậy hả nửa...mau điện thoại về xin lỗi chị Phương một tiếng đi
Nói rồi nhỏ Hân bấm số chị Phương đưa máy cho nó. Ngập ngừng cẩm máy...sau bản nhạc chờ quen thuộc là cái giọng quen thuộc vang lên gấp gáp
- Hân hả..sao em...có tin gì của nhox M chưa...em gặp được nhox chưa
- ...
- Sao im ru vậy..alo alo Hân em nghe hok
- ...Nhox nè chị!
Một phút im lặng trôi qua...tưởng chừng chị sẽ hét lên giận dỗi, mắng nó một tràn...nhưng ko...chỉ có tiếng thở dịu dàng bên kia
- ...Nhox...nhox có sao hok...chị lo lắm biết hok. Nhox đang đâu nói chị biết đi
- Ừ...nhox đang ở quê nhox nè
- Vết thương sao rồi...tự nhiên bỏ đi...
Tiếng chị nghẹn ngào bên kia
- Thôi..xin lỗi chị mà..tại nhox cần yên tĩnh để...
- Uhm..chị hiểu mà...Nhox đang ở với Hân hả...chừng nào nhox về đây...nhox về đi chị hổng giận nhox đâu...nhox về đây đi
- Dạ...chị đừng lo...một hai ngày nửa nhox về mà
- Thiệt ha...tưởng nhox đi luôn chứ
- Đi luôn đâu...còn phải học mà
- Uhm...vậy cho chị nói chuyện với Hân đi...có gì nt cho chị nha
- Ừ..
- Nhớ đó
- Biết rồi
Nó đưa máy cho nhỏ Hân...ngồi im nhìn nhỏ nói chuyện với chị. Những ngày nó đi dường như nhỏ Hân với chị đã thân thiết với nhau thì phải, có lẽ hai người cũng đã mất nhiều thời gian để lo lắng và tìm nó. Khẽ dựa lưng vào tường nó thờ dài nhìn ra đường...Nói chuyện với chị xong nhỏ Hân cất máy ngồi im ngắt những cánh hoa mười giờ, lâu lâu lại liếc nhìn nó. Được một lúc nhỏ lên tiếng
- M...chở Hân đi ăn nha...đói bụng quá
- Vậy hả
- Uhm...M cũng phải ăn để uống thuốc đó
- Ờ thì đi
Nó đứng dậy đẩy xe ra ngoài,nhỏ Hân đóng cửa rồi leo lên ngồi sau lưng nó nói nhỏ
- Đi M
- Hân muốn ăn gì
- Ăn phở đi cho M dễ ăn
- Cũng dc
- Ừ....nhưng sao biết chỗ này mà xuống kiếm dc hay dzậy
- Thôi...tối về nói giờ đi ăn trước đi
- Ừ
Nó cũng ko hỏi nửa chở nhỏ Hân chạy lên quán phở mà nó thường ăn với tụi bạn cũ. Bước vào quán, mọi thứ vẫn ko thay đổi. Chị chủ quán tươi cười xoa xoa đầu nó
- Chu cha lâu dzữ mới ghé chị ăn nha cỡ này đâu mất tích vậy
- Dạ em đi học ở SG chị
- Vậy sao...hèn gì mấy đứa mất tiêu làm mất mối khách chị
- Quán bán dc hok chị
- Bình thường...hổng có mấy đứa lại chơi...cũng buồn
- Ừ...tụi em đi học hết mà...chắc lâu lâu mới về dc chị à
- Nè bạn gái mới hả...đẹp quá ta
- Dạ ko bạn em thôi
- Bạn nào mà dẫn về tới quê
- Dạ tại...ủa mà sao chị biết
- Trời...nhìn sơ là biết con gái thành phố rồi
Nó khẽ nhìn qua nhỏ Hân, đúng là nhìn sơ cũng đủ biết nhỏ là con gái SG, mặc áo mỏng tanh, tóc nhuộm nâu vàng...thị trấn của nó cũng ko thiếu con gái đẹp nhưng cũng ko quá nổi nửa cô bạn model trẻ này.
- Chết lo nói chuyện em ăn gì M
- Dạ như cũ ha. Hân ăn gì
- Uhmmm giống M
- Vậy chị cho em 2 tô đặc biệt luôn nha
- Rồi chờ chị chút